Truyện dài

Vợ Người Ta

Gia nhập giang hồ
Sưu tầm truyện hay để các bạn thư giãn trong lúc bảo trì. Truyện dài hay và hấp dẫn.

PHẦN 1:

Cô và anh quen nhau trong một lớp học võ. Anh trầm tính ít nói cô thì ngược lại rất hòa đồng và hay nói. Lần đầu gặp anh, thấy anh cứ lủi thủi một mình trên sân, có khi cả buổi chẳng thấy tập. Lúc đầu cô chỉ nghĩ vì thấy anh không ai nói chuyện, cô thấy tội quá nên cô chủ động đến bắt chuyện. Thế là quen, đơn giản mà.

Vậy là sau mỗi lần học võ xong cô đều rủ anh đi uống dừa tắc trên đường Pastuer. Thành thói quen nên lần nào cũng vậy, cứ học võ xong là đi uống dừa tắc. Lúc đầu còn vài người đi chung, từ từ chỉ còn cô và anh. Được hơn sáu tháng thì cô và anh chính thức tìm hiểu.

Cô nghĩ chỉ quen chơi vậy thôi. Đối với một người có cá tính mạnh như cô thì việc bỏ anh là chuyện đơn giản không khó gì. Những người biết cô và anh quen nhau khuyên cô nên bỏ sớm để tránh khổ về sau. Nhưng với cái tính bướng bỉnh của cô thì mọi lời nói giống như nước đổ lá khoai vậy. Cô đi học võ cũng là do buồn vì mới chia tay với bạn trai, giờ quen anh coi như là có người đi chơi cho vui khi buồn thôi.

Quen anh cô mới biết anh không phải là một thằng nhóc ăn chưa no lo chưa tới như cô nghĩ. Suy nghĩ của anh rất chững chặc so với tuổi của mình, cô cũng rất bất ngờ. Anh hay ghen vì anh chỉ mới là cậu học sinh lớp 12 thôi mà. Còn cô thì đã đi làm lâu rồi, lại còn rất nhiều người theo đuổi nữa, ghen cũng là bình thường. Nhưng với một người thích tự do và không thích người khác quản lý đối với cô thì đúng là một cực hình.



Quen anh cô thiệt thòi nhiều thứ. Vì anh còn đi học thì làm gì có tiền mua quà cho cô vào những dịp lễ và sinh nhật. Và vì cô còn rất nhiều người theo đuổi, lại toàn người giỏi giang đôi khi cũng làm cô có chút dao động. Cô thấy rất tủi thân, nhưng ngại không dám nói. Có khi chịu không được nữa cô nói ra thấy anh buồn cô lại không chịu được. Cô đòi chia tay không biết bao nhiêu lần nhưng anh không chịu. Cô biết quen anh thì cô sẽ phải chấp nhận những điều này. Thế là cứ quen vì dù sao đó cũng là lựa chọn của cô.

Tưởng chỉ là cuộc tình chóng vắn và mau quên thế mà cô và anh cũng quen nhau hơn 6 năm rồi còn gì. Cô quyết định quen lâu như vậy một phần vì anh rất hiểu tính cô và cũng là người chịu được cái tính lúc nắng lúc mưa của cô. Phần khác cô thực sự không chia tay được vì sau vẻ ngoài cứng rắn của cô là một tâm hồn yếu đuối, rất dễ mềm lòng và tổn thương.

Sau này quen lâu anh không còn ghen như trước. Cô thấy hạnh phúc khi ở bên anh. Vì suy cho cùng anh là người mang lại cho cô nhiều hạnh phúc nhất trong tất cả những người mà cô đã từng quen. Anh rất chiều chuộng, nhượng bộ cô mặc dù nhiều khi cô là người sai.

Cô và anh đã trải qua rất nhiều sóng gió, ngay cả chính thức chia tay nhau. Đã vậy, hôm chia tay trời mưa rất lớn. Khi anh mới bỏ đi, cô ở nhà không chịu nổi sự thiếu vắng anh cộng với trời mưa càng làm cho cô không thể kiềm lòng mình. Thế là cô gọi điện cho anh nói quay lại, không ngờ anh quay lại thật. Chắc do tình yêu trong lòng của cô và anh còn quá lớn nên không thể xa nhau được.

Cô bắt đầu dẫn anh về nhà giới thiệu nhưng không dám nói anh nhỏ hơn cô 11 tuổi. Giờ cô cũng đã ngoài 30 rồi còn gì. Chẳng biết bố mẹ cô có thật sự thích anh hay không hay chỉ vì sợ con gái lớn tuổi ế nên vẫn thấy vui vẻ. Chứ nhìn bố mẹ cũng đoán cô lớn tuổi hơn. Rồi cuối cùng anh cũng đi làm, cô thì nghỉ làm ở nhà bán hàng online.
Ngày trước anh hay ghen khi cô đi làm vì sợ gặp người này người kia cô sẽ thay đổi. Giờ anh đi làm nên mới hiểu được nỗi khổ của cô là như thế nào. Công ty anh có một cô gái lớn hơn anh một tuổi. Tuổi trẻ mà, rất năng động và giỏi giang. Nghe anh khen hoài, cô cũng thấy buồn buồn và hơi ghen. Nhưng nghĩ anh rất chung thủy vì bao nhiêu lần đòi chia tay anh không chịu và anh đã hứa sẽ cùng cô đi đến hết quãng đời còn lại. Cô nghĩ chắc không có gì đâu, do mình nghĩ quá thôi.



Khó khăn nhất là khi anh giới thiệu cô về gia đình anh. Hai đứa chỉ sợ gia đình anh không chấp nhận. Vì lúc hai đứa mới quen ba anh đã từng hẹn gặp cô chỉ nói khuyên anh học hành chăm chỉ. Nhưng nghe anh nói thì ba anh không thích cô lắm. Cô buồn lắm chứ, nhưng vì tình yêu dành cho anh quá lớn nên cô vẫn chấp nhận ở bên anh dù có khó khăn đến đâu. Hai đứa quyết tâm sẽ vượt qua dù khó khăn rất lớn. Anh cũng nói, nếu ba mẹ không đồng ý anh vẫn sẽ cưới cô.

Cuối cùng thì hôn lễ cũng diễn ra như mong ước của cô và anh. Sau hôn lễ cô muốn có con càng sớm càng tốt vì dù sao cô lớn tuổi sinh con sẽ không tốt. Nhưng một năm trôi qua rồi vẫn chẳng thấy gì mặc dù sức khỏe hai đứa vẫn bình thường. Cô muốn hai đứa đi khám lại nhưng anh bận chưa có thời gian.

Người ta chẳng bảo lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy đó sao. Cái dự cảm trước khi cưới của cô không ngờ nó lại thành sự thật. Một lần tình cờ cô đi ngoài đường vô tình thấy bóng dáng một người quen. Cô chạy xe lên gần hơn để nhìn rõ nhưng vẫn giữ khoảng cách. Trời như muốn sụp đổ dưới chân cô. Chính là anh. Chính là người chồng chung thủy của cô đây sao? Anh chở cô gái trong công ty, xem họ rất tình tứ. Cô ấy ôm anh cứ như sợ mất anh vậy. Cô choáng voáng chút nữa thì té xe.

Trong lòng cô bỗng dâng lên sự cô đơn trống trải, hụt hẫng đến nghẹt thở. Trong đầu cô xuất hiện bao câu hỏi tại sao? Cô về nhà trong lòng trống rỗng. Dạo gần đây thấy anh hay về trễ, có khi đi công tác mấy tuần mới về, nhưng anh vẫn nhắn tin và gọi điện cho cô. Cũng chẳng thấy anh có chút biểu hiện lạ nào hết nên cô không chút nghi ngờ.

Cô thật sự hoang mang, không lẽ cô mất anh thật rồi sao? Cô đã từng đọc rất nhiều bài viết chị em chia sẻ trên mạng về cách giữ chồng như thế nào? Nhưng đối với cô, người có lòng tự trong cao như cô thì điều này là không thể chấp nhận được. Cái gì không phải của mình thì có cố giữ cũng không được.

Tối anh không về, anh gọi điện nói công ty có nhiều việc anh muốn hoàn thành sớm. Giọng anh vẫn bình thường, rất ngọt ngào. Cô chỉ nói anh đừng làm việc quá sức. Xong rồi cúp máy. Cô biết, đêm nay anh và cô ấy sẽ ở bên nhau. Mà cũng chắc gì đêm nay, họ có thể ở với nhau bao nhiêu lần rồi cô đâu có biết.

Cô nghĩ, tình yêu anh dành cho cô bao nhiêu năm không biết anh xem là gì? Hơn sáu năm yêu nhau, hơn một năm là vợ chồng. Biết bao nhiêu sóng gió nhiều khi muốn bỏ cuộc nhưng cuối cùng vẫn vượt qua. Đáng ra anh phải trân trọng nó chứ? Vậy mà cưới nhau chỉ hơn một năm thôi mà anh đã thay đổi rồi sao? Không lẽ cô nhàm chán đến vậy? Cô vẫn nấu ăn cho anh, cô cũng chẳng phải là phụ nữ xuề xòa, tính cô vẫn vậy từ lúc chưa cưới anh. Anh yêu cô vì sự đơn giản nhưng vẫn tinh tơm.

Cô gần như tuyệt vọng, bao nhiêu kỉ niệm ùa về. Cô chỉ biết khóc và khóc. Làm sao cô có thể chấp nhận được chuyện này chứ? Mệt quá cô thiếp đi lúc nào không hay. Sáng dậy, tâm trạng nặng nề kinh khủng. Cô không biết làm sao để mình có thể thoát khỏi cảm giác này nữa? Nó nặng trĩu như có tấn đá đè lên ngực vậy. Rất khó chịu.

Tối anh về, vẫn vui vẻ bình thường. Cô vẫn nấu ăn cho anh. Anh về nói nhớ cô quá. Cô chỉ cười nói nhớ sao không gọi điện? Anh nói tại nhiều việc quá nên anh quên. Nghe nực cười quá, nếu nhớ thì gọi một cú điện có mất bao nhiêu thời gian chứ? Anh nói mệt quá muốn ngủ sớm ngày mai đi làm nữa. Cô chỉ ừ, để anh ngủ. Trong đầu cô đã có một ý tưởng lóe lên. Cô nhéch mép cười quay lại nhìn anh đang chìm vào giấc ngủ say.

Sáng hôm sau anh đi làm sớm. Cô vẫn chúc anh làm việc vui vẻ, nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng ráng sức. Anh vội vã đi luôn. Chắc có lẽ anh có hẹn. Cô thấy nghẹn trong cổ, nhưng mặt chợt lạnh lại. Cô nghĩ, anh không đáng để cô tiếc rẻ như vậy. Anh đâu đáng để cô buồn. Lần đầu tiên trong đời cô thấy lòng mình tự dưng không mềm yếu nữa. Cô cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ biết mình không sống chung được với con người này nữa thôi. Tình cảm tự nhiên nguội lạnh. Vậy mà mới hôm qua thôi cô còn khóc nức nở vì anh.

Đợi anh đi khuất, cô mở máy tính lên. Và bắt đầu tìm thông tin về đơn ly hôn. Trong đơn cô chỉ muốn lấy những gì thuộc về mình. Nhà là nhà của anh nên chắc chắc cô sẽ dọn ra ngoài. Soạn đơn xong cô ra tiệm in thành 10 bản phòng khi bị xé. Chắc cô lo quá thôi, ly hôn anh không mừng muốn khóc thì thôi làm gì có chuyện xé chứ. Cô tự cười nhạo mình.

Tối anh báo không về, cô biết anh sẽ làm gì. Tự dưng cô thấy lòng mình có chút thoải mái. Thế là cô bắt đầu dọn đồ, cô dọn đến khuya thì cũng xong. Mệt quá cô ngủ quên trên ghế. Sáng dậy cô bắt đầu lên mạng tìm nhà trọ. Trưa cô đi xem phòng, một phòng cũng không quá rộng. Hai triệu một tháng cũng tạm. Cô muốn tiết kiệm tiền vì nghĩ bắt đầu cuộc sống một mình chắc cũng khó khăn. Bán online cũng tạm nhưng cô muốn kiếm nhiều tiền hơn.
Cô gọi xe vận chuyển đồ đến và dọn đi trong ngày. Sau khi mọi thứ đã dọn dẹp xong. Cô quay về nhà anh, anh vẫn chưa về. Cô để lá đơn ly hôn trên bàn trong phòng ngủ. Để cho anh một lá thư...

 

Vợ Người Ta

Gia nhập giang hồ
PHẦN 2:

“Khi anh cầm lá đơn ly hôn trên tay, chắc anh cũng biết lý do vì sao rồi chứ? Em sẽ chấp nhận ra đi vì lòng tự trọng của em lớn lắm. Không phải vì em không còn yêu anh nữa mà vì em không muốn mình dùng chung người đàn ông với một người phụ nữ khác. Điều đó đối với em kinh tởm lắm. Em sẽ để anh cho cô ấy vì có lẽ cô ấy mới là người mang cho anh hạnh phúc. Khi nào ra tòa thì hãy nhắn tin cho em. Hiện tại em muốn lòng mình bình yên lại. Chúc anh và cô ấy sẽ sống hạnh phúc đến cuối đời. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”



Cô nhìn lại căn phòng hạnh phúc của cô và anh lần cuối. Đóng cửa lại, cô chạy qua nhà bạn anh nhờ đưa chìa khóa dùm cho anh. Cô chỉ nói anh quên chìa khóa mà cô có việc phải đi. Nói xong cô cảm ơn rồi đi luôn.

Tối hôm đó anh không liên lạc, cô biết mình không nên mong chờ điều đó vì cô đã quyết định ra đi rồi, nhưng cô vẫn thấy buồn. Dù không còn tình nhưng vẫn còn nghĩa chứ. Cô dọn dẹp phòng lại, tắm rửa sạch sẽ. Cô nghĩ chắc cô sẽ đi du lịch đâu đó vài ngày cho khuây khỏa.

Hôm sau cô dậy, thấy lòng có chút nặng trĩu vì vẫn mong chờ tin từ anh. Anh không liên lạc cô biết là đêm qua anh không về. Nhưng bình thường anh vẫn báo cho cô mà? Sao không thấy anh nói gì hết? Mà thôi, giờ đối với cô đâu còn quan trọng. Anh làm gì cũng không liên quan đến cô nữa. Nghĩ rồi cô bắt đầu soạn quần áo, cô muốn đi chơi vài ngày. Về cô sẽ bắt đầu làm việc nhiều hơn để kiếm tiền. Thế là cô xách xe đi Vũng Tàu.

Lâu rồi cô không đi biển. Cô chỉ biết đi và đi thôi. Đến nơi cô tìm khách sạn. Nhận phòng xong cô muốn tắm rửa cho thoải mái rồi kiếm gì ăn, cô rất thích đồ hải sản. Lấy bóp tiền, móc điện thoại ra xem cô thấy gần 50 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn của anh. Cô biết anh đang tìm cô. Tin nhắn 1: “Em đang ở đâu, chúng mình gặp nhau đi”. Tin nhắn thứ 2: “Anh rất nhớ em”. Đọc lướt qua cô xóa luôn, chỉ nhếch miệng cười. Nghĩ lúc bên cô ấy sao anh không nói nhớ, giờ nhớ, ai tin được. Lòng người đã thay đổi rồi thì làm sao mà như trước được. Cô mặc kệ, đi ăn thôi.
Cô tính gọi cho thằng em họ đang làm ngoài Vũng Tàu, nghĩ lại sợ nó hỏi sao đi có một mình. Cô không muốn nhắc đến chuyện cô và anh nên thôi. Một mình thì đã sao, có chết được đâu. Cô cũng không hiểu sao mình có thể dửng dưng như vậy được. Mới ngày trước còn buồn còn khóc đó, vậy mà giờ bình thường. Mà cô cũng chẳng muốn biết, như vậy chẳng tốt sao.

Đúng là khi ra biển, hít không khí của biển làm lòng cô thấy bình yên lạ. Điện thoại đổ chuông, là anh gọi. Cô cúp máy. Cô nghĩ, sống một mình cũng tốt mà. Giờ kiếm nhiều tiền già thì vào viện dưỡng lão. Lại là anh gọi, thật là mất hứng. Thế là cô tắt nguồn luôn. Cô muốn mình vui vẻ trọn vẹn.

Đi Vũng Tàu về cô bắt đầu làm việc, công việc bán hàng online giờ có khách nên cũng tạm. Một mình cô làm nên cũng chẳng có thời gian rảnh nhiều. Ngày trước cô hay tự đi giao hàng, nhưng giờ cô ngại ra đường vì sợ biết đâu vô tình gặp anh. Điều cô lo nhất bây giờ là bố mẹ cô thôi. Cô sợ họ buồn vì cô. Cô quyết định sẽ về nhà gặp bố mẹ để nói chuyện. Dù sao cô không muốn bố mẹ cô lo lắng thêm nữa.

Cô canh về quê ngày trong tuần vì biết anh sẽ không nghỉ để về quê xem cô có về hay không. Về gặp bố mẹ lòng cô thắt lại. Tối đó cô thẳng thắn nói chuyện với bố mẹ. Bố cô thì chỉ nói tùy con, còn mẹ cô thì khóc. Cô biết họ đang rất đau lòng. Cô chỉ mới cưới thôi mà sao lại ra nông nỗi này. Cô dặn bố mẹ nếu anh có gọi thì nói con không về. Cô xin lỗi bố mẹ vì cô mà bố mẹ lo lắng, đau lòng. Nhưng cô không còn thấy hạnh phúc nữa thì hãy ủng hộ để cô thoát khỏi cái địa ngục này.

Hôm sau cô về lại Sài Gòn, cắm đầu vào công việc. Đối với cô bây giờ kiếm tiền là điều cô muốn nhất. Ngày nào anh cũng gọi nhưng cô không nghe máy, nhiều khi anh gọi bằng số lạ vừa nghe giọng anh cô cúp luôn.

Hơn một tuần sau anh nhắn tin nói anh đã ký đơn ly hôn hẹn gặp cô ở tòa án. Bất giác lòng cô có chút hụt hẫng. Rồi tự an ủi mình, đã quyết định rồi thì không được mềm lòng. Hôm sau cô lên tòa án, vẫn chưa thấy anh. Cô đợi khoảng hơn 30 phút thì anh cũng đến. Thấy anh có vẻ hơi hốc hác nhưng cô không hỏi chỉ nói đơn đâu, rồi bước vào phòng. Anh kéo cô lại nói anh chưa ký, muốn gặp cô nói chuyện. Mắt cô hừng hực sự bực tức, anh đùa cô chắc.

– Anh chưa ký thì gặp tôi làm gì?

Cô nghĩ. Cô và anh đâu còn gì để nói chứ.

– Anh chỉ nhất thời dao động với cô ấy thôi, chứ anh không có ý muốn sống với cô ấy. Anh sẽ nghỉ việc, tìm chỗ khác làm để tránh gặp mặt cô ấy.

Cô quay lại hỏi anh.

– Khi anh ở bên cô ấy anh có nghĩ em sẽ như thế nào không? Chẳng phải em đã từng nói, nếu anh không còn yêu em thì nói cho em biết sao, em chấp nhận để anh đi mà. Em rất ghét ngoại tình, vậy mà anh đã làm gì. Khi vui vẻ anh có nhớ đến em không? Hả?

Anh chỉ im lặng, cô quay đi nói với lại:
– Khi nào ký thì hãy nhắn tin.

Rồi cô bỏ đi. Anh chạy theo giữ cô lại, cô nói:
– Nếu anh không buông tay ra tôi sẽ kêu bảo vệ đó.

Rồi cô đi, cô cũng sợ anh theo dõi cô nên đi vòng vòng khi nào không thấy anh nữa cô mới dám về phòng. Về cô cũng suy nghĩ về lời anh nói. Không biết anh có thật sự thay đổi quay về với cô không hay chỉ vì anh sợ mắt mặt vì mới cưới mà đã ly hôn.



Mấy ngày sau không thấy anh liên lạc lại, cô nghĩ chắc anh đã quên lời anh nói với cô rồi. Mà hồi xưa giờ linh cảm của cô luôn đúng về anh. Hôm nay có việc cô phải ra ngoài, tự dưng cô lại muốn đi ngang nhà anh. Không biết ông trời trêu ngươi cô hay sao, cô vừa lướt qua nhà anh thì thấy anh và cô ấy đang ôm ấp nhau vào nhà. Cô vừa mới dọn đi vậy mà anh đã dẫn cô ta về nhà rồi. Đúng là đắng lòng mà. Lòng cô trùng xuống có chút hụt hẫng. Cô biết, quyết định ly hôn là sáng suốt và lời anh nói toàn là dối trá. Vậy mà cô đã mong nó là sự thật. Cô quyết định phải giải quyết chuyện ly hôn càng nhanh càng tốt.

Hôm sau cô chủ động gọi cho anh, cô nói anh mau ký đơn ly hôn vì cô không muốn day dưa lâu nữa. Nếu anh có hạnh phúc khác thì nên để cô được tự do. Anh nói anh đang thu xếp công việc để nghỉ. Cô cười, nói anh không cảm thấy xấu hổ khi nói dối trắng trợn vậy sao? Cô nói nếu anh không mau ký thì cô sẽ nói chuyện với ba mẹ anh.
Hôm sau anh gọi lại nói anh đã ký, hẹn tuần sau lên tòa án. Tuần sau lên đúng là anh ký thật. Lần này anh chẳng giải thích gì. Sau một thời gian đợi tóa án hòa giải, cả cô và anh hai bên không có ai muốn hòa giải cả. Thế là xong. Cuối cùng cô được mang tiếng gái có chồng và đã ly hôn.

Cô biết bây giờ mình phải sống vì cuộc đời mình. Điều cô áy náy nhất là bố mẹ cô. Cô yêu họ rất nhiều nhưng lại luôn làm họ buồn. Giờ chỉ khi cô sống thật tốt thì bố mẹ cô mới bớt lo lắng cho cô thôi. Cô gọi điện báo cho bố mẹ biết cô đã ly hôn rồi. Giọng bố mẹ rất buồn, nhưng cô nói cô sẽ sống tốt nên bố mẹ cứ yên tâm.

Cô nghĩ lòng mình đã nguội lạnh rồi. Giờ mà có bắt đầu một cuộc tình mới cũng là điều không thể. Vì chẳng ai thích quen một người đã có chồng như cô, mà cô cũng thấy sợ khi nghĩ kết hai từ kết hôn. Mà thực lòng thì cô cũng không còn hứng thú nữa.

Một lần cô cùng hai người bạn, một người cũng đã từng ly hôn, một người thì bị gọi là “gái ế” đi bar chơi. Cô thích bar vì tiếng nhạc của nó. Vào đó cô thấy rất thoải mái. Lâu rồi cô không đi, bữa nay đi một bữa cho đã dù sao mình cũng tự do mà, đâu ràng buộc ai. Ai cũng nói vào đây phức tạp, còn cô thì chỉ vào đây để thư giãn đầu óc thôi.

Khi về ba đứa cũng ngà ngà say, lâu rồi cô không thoải mái như vậy. Cả ba cùng muốn đi ăn khuya rồi mới về, ghé quán lề đường ăn cháo lòng. Ấm bụng quá. Về đến phòng cô chỉ muốn ngủ. Chuẩn bị lên giường bất chợt cô nhìn ra cửa sổ thấy bóng dáng một người đàn ông đang nhìn về hướng cô. Cô bất giác giật mình, không lẽ là anh. Rồi cô tắt đèn, người đó đứng một lúc lâu rồi đi.

Hôm sau hai đứa bạn lại hẹn đi cà phê, ừ thì đi. Tự do mà, nguyên đám nói chuyện huyên thuyên. Bất giác cô quay mặt qua bàn gần đó, có một người đang nhìn cô, thấy cô nhìn liền quay mặt đi. Cô nghĩ, cô có quen không nhỉ? Sao nhìn lạ vậy cà? Mà thôi chắc gì người ta nhìn cô, nguyên đám biết nhìn ai. Tự nghĩ mình hoang tưởng. Điên thật.

Rồi một lần cô đến trung tâm thương mại xem phim cùng đứa bạn, cô lại thấy người đó. Kì lạ, không lẽ trùng hợp vậy. Mà cũng có khi vô tình trùng hợp thật. Đến khi vào xem phim, lại thấy người đó mà còn ngồi kế bên cô nữa chứ. Trùng hợp nữa sao? Cô cười mỉm, chắc là vậy.

Ngồi xem phim mà thấy cứ như có ai nhìn mình hoài, khó chịu cô quay qua tính nói làm ơn đừng nhìn tôi nữa được không? Thì thấy người đó quay đi. Không lẽ nói lỡ người ta không nhận thì sao? Lại thôi.

Cô có thói quen khi xem hết phim thường hay ngồi lại xem mấy cái mini cuối phim, thấy vui vui. Cũng không để ý người đó đi lúc nào. Coi xong quay qua thấy đi rồi chỉ thấy trên chỗ để ly có tờ giấy nhỏ. Không biết có phải để cho mình hay là rác nữa. Tò mò lấy tờ giấy, đứa bạn hối về nên chưa kịp đọc bỏ túi đi ra.

Ra đến ngoài cũng không thấy người đó đâu, tự dưng cô nghĩ sao lại muốn thấy người ta như thế? Tự nghĩ khùng thật. Nghĩ lại, cô chỉ tò mò muốn xem là người như thế nào thôi. Hai đứa xách xe về kiếm gì ăn tối. Rồi mỗi đứa ai về nhà nấy.
 

Vợ Người Ta

Gia nhập giang hồ
PHẦN 3:

Từ sau khi ly hôn lòng cô bình yên đến lạ, chỉ là lâu lâu thấy trống trải chút rồi thôi. Mà do cô cũng không có nhiều thời gian rảnh để mà nghĩ về những chuyện đã qua. Cô muốn mình không có thời gian rảnh mà. Tư dưng cô nhớ đến miếng giấy lấy ra xem, trong lòng thấy chút hồi hộp.

“Xin lỗi vì đã làm chị khó chịu, em chỉ muốn làm quen thôi? Chỉ sợ chị hiểu lầm em là người xấu, fb của em đây … nếu chị muốn kết bạn thì add fb nhen.”
Cô chau mày, giờ này mà còn có người sến vậy sao? Mà ai biết được, cậu ta là người xấu thật? Xã hội bây giờ chuyện gì mà không xảy ra chứ. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng cô cũng tò mò lắm, liền lên fb tìm.
Trang fb hiện ra, giờ nhìn cậu ta mới thấy, người gì mà đẹp trai thấy ớn. Muốn “giết người” đây mà. Hồi trước giờ cô rất thích nhìn trai đẹp, mà ai chẳng vậy đâu phải mình cô. Quen anh thì anh rất bình thường, không có gì nổi bật, vậy mà còn ngoại tình. Huống gì trai đẹp, gái theo có mà đầy khả năng ngoại tình còn cao hơn.



Coi trang fb của cậu ta, thấy không để nghề nghiệp. Chỉ thấy để độc thân. Nhìn có vẻ như con nhà khá giả. Thấy toàn hình đi chơi thôi, nhìn là biết công tử bột rồi. Nguyên đám bạn thấy cậu ta nổi bật nhất. Toàn con gái vào khen đẹp trai, cậu ta có rất nhiều người theo dõi. Cô cười, chắc toàn con gái theo dõi quá, đẹp trai quá mà. Cô cũng mê trai đẹp thật nhưng để đến nỗi theo dõi một người không quen biết chỉ vì sự đẹp trai của họ thì cô không đến nỗi như vậy.
Từ khi ly hôn đã gần ba tháng anh không liên lạc, cô biết anh đang hạnh phúc bên cô ấy. Cô tự trách tại sao mình lại nghĩ đến anh trong khi anh chắc gì có một giây phút nào anh nghĩ đến cô. Rồi cô tự cười bản thân mình, đồ yếu đuối, anh không đáng để cô nghĩ đến. Đến mấy ngày sau thì cô mới quyết định kết bạn với cậu ta. Cô chỉ nghĩ có thêm một người bạn cũng tốt mà. Mà mạng chỉ là ảo thôi, có gặp ngoài đâu mà lo. Vừa gửi kết bạn đã thấy phản hồi đồng ý liền. Cô nghĩ chắc công tử bột nên rảnh mà. Tự dưng hộp tin nhắn xuất hiện.
– Chào chị! Em vui quá vì chị đã đồng ý làm bạn với em.
– Chị chỉ là tò mò vì sao em lại muốn kết bạn với chị thôi. Mà sao em lại biết chị vậy?
– Bí mật, sau này em sẽ nói. Còn tại sao biết chị? Thì đó cũng chỉ là một sự tình cờ thôi à.
– Tùy em thích thì nói không thích thì thôi.
Cô muốn biết về cậu ta nhiều hơn nhưng ngại không hỏi. Cô sợ cậu ta nghĩ mình ham hố, nên thôi. Cô nói cô bận nên có gì chát sau. Cậu ta chỉ nói khi nào rảnh cứ chat với em, em luôn online. Hèn chi gửi kết bạn thấy trả lời liền.
Công việc buôn bán bắt đầu nhiều khách hơn. Nên cô cũng ít khi lang thang fb, tự dưng quên bẵng cậu ta. Buôn bán được làm tâm trạng cô thấy vui hơn. Hộp tin nhắn xuất hiện, là cậu ta. Cô hơi bất ngờ, chợt sực nhớ là có chat với cậu ta rồi. Vậy mà cô quên được, cũng hay.
– Dạo này chị bận lắm hả?
– À, cũng hơi bận. Em không đi làm sao?
– Đang làm “nhà báo” mà chị, hihi…
Cô nghĩ, nhìn công tử thế kia mà “nhà báo” cũng phải.
– Sao em không tìm việc làm đi? Ở vậy không thấy chán sao?”
– Dạ! Quen rồi, mà xin không ai dám nhận.
– Sao không ai dám nhận chứ?
– Dạ, em cũng không biết tại sao nữa. Chắc do đẹp trai quá nên người ta không nhận quá.
– Ồ, vậy chắc số em làm ông chủ thôi, không làm nhân viên được rồi.
– Em chỉ làm “nhà báo” thôi không làm ông chủ được đâu, haha…
Cô thấy có chút vui vui, kết bạn cũng không đến nỗi tệ.
Cô muốn hỏi nhiều thứ lắm, nhưng thấy có vẻ hình như cậu ta có ý vẫn muốn giấu nên cũng không muốn hỏi thêm. Chẳng biết chat gì nữa, tính nói bận thì cậu ta nói:
– Em có thể gặp chị không?
Cô cảm thấy hơi sợ.
– Tại sao lại muốn gặp chị? Chị chỉ nghĩ kết bạn với em trên fb thôi chứ không muốn gặp ngoài đời.
Cậu ta để mặt buồn.
– Em xin lỗi, tự dưng em chỉ muốn gặp vậy thôi, nếu giờ chị không thích thì cũng không sao.
Cô cảm thấy áy náy vì đã thẳng thắn như vậy, nhưng cô đâu biết cậu ta là người như thế nào, gặp lỡ có gì sao, cô không dám nghĩ nữa.
– Chị nghĩ làm bạn thì trên fb cũng được mà, đâu nhất thiết phải gặp ngoài đời đâu.
– Không lẽ chị chỉ muốn làm bạn trên fb thôi sao?
– Làm bạn trên fb không được sao?
– Dạ không phải, em chỉ nghĩ nếu làm bạn ngoài đời được càng tốt hơn.
Cô cười, cậu ta lý sự thật.
– Hiện tại chị chỉ muốn làm bạn trên fb thôi, còn làm bạn ngoài đời chị chưa nghĩ đến.
– Vậy em đợi chị suy nghĩ thêm nhé?
– Trời ơi, nhóc rảnh thật à? Đợi chị biết khi nào chứ?
Tự nhiên cảm giác nhớ anh ùa về, ngày xưa mới quen cô vẫn kêu anh là nhóc vì anh nhỏ tuổi hơn cô. Giờ cô lại gọi cậu ta là nhóc, bất giác lòng cô trùng xuống.
– Thôi chị bận rồi khi khác nói chuyện nhé. Chào em!
– Dạ, em rất vui vì được làm bạn của chị
Bye chị nha.
Hôm sau cô có việc phải ra ngân hàng, từ xa thấy dáng người quen quen. Là anh, cô giật mình kiếm chỗ trốn, thật ra cô rất ngại khi gặp lại anh, cô sợ cô sẽ mềm lòng khi thấy anh. Bỗng dưng cô ấy xuất hiện, thấy anh nắm tay cô ấy cười nói rất vui vẻ. Người ta đang vui vẻ, hạnh phúc có để ý đến mình đâu mà trốn, rồi họ ra bãi xe đi luôn. Cô thấy lòng mình có chút tổn thương, nói không có thì không khác gì mình tự dối lòng mình à.

 

Vợ Người Ta

Gia nhập giang hồ
PHẦN 3: ( TIẾP )

Nhưng rồi cô nghĩ, thôi dù sao cũng là người dưng nước lã rồi, có luyến tiếc anh cũng có trở về bên cô đâu. Cô vào ngân hàng rút tiền để lấy hàng, khi vào lại thấy một người quen, cô lại giật mình nghĩ. Hôm nay là ngày gì vậy trời. Chính là cậu ta, nhìn có vẻ rất sang chảnh, cậu ta làm gì ở đây, không lẽ cậu ta cũng rút tiền. Cậu ta đi cùng một người nữa, thấy nhân viên đang đếm tiền. Cô có chút tò mò nhưng sợ cậu ta phát hiện, đành sang quầy khá xa cậu ta.
Ở bên này nhưng vẫn len lén nhìn trộm, đúng là tò mò thái quá. Cậu ta làm gì có liên quan mình đâu mà sao cô vẫn không thể không nhìn được. Thấy nhân viên ngân hàng đếm tiền xong, cậu ta ký ký rồi đi. Tự dưng thấy cậu ta như người mẫu vậy, cao to đẹp trai lạ lùng. Mấy nhân viên nữ ở đó cứ nhìn cậu ta cười tủm tỉm. Chắc hôm nay cô ăn nhầm gì rồi thì phải. Một ngày đầy cảm xúc lẫn lộn.
Về đến nhà, cô liền lên fb. Vào chat thử xem cậu ta có rảnh hay đang bận bên ngoài.
– Hôm nay em vẫn rảnh à?
– Dạ, em lúc nào cũng rảnh mà, hihi…
Quái, rõ ràng mới thấy cậu ta ở ngân hàng mà, không lẽ cậu ta về nhanh vậy. Vì phòng giao dịch gần chỗ cô ở, cô đi chừng 10 phút là tới. Không lẽ cô nhìn nhầm người. Mà sao nhầm được, chính là cậu ta mà.
– Chị đã suy nghĩ chưa ạ?
– Nghĩ gì vậy em?
– Người gì mà mau quên vậy?
Cô cũng ngẩn tò te, không biết là nghĩ về cái gì?
– Dạ, thì nghĩ muốn kết bạn với em ngoài đời đó.
– À, chị quên mất. Chị xin lỗi nhưng chị chưa nghĩ, hihi..
– Huhu, …
– Thôi, khóc gì. Bạn bè fb là ổn rồi.
– Fb chỉ nói chuyện phiếm thôi làm sao nói chuyện tùm lum được.
– Trời, fb mới là tùm lum nè.
– Nhưng em vẫn thích nói ngoài hơn. Mà thôi không sao, em sẽ tiếp tục đợi cho đến khi chị suy nghĩ ạ, hihi…
Cậu ta đúng là điếc không sợ súng mà, có cần phải vậy không chứ. Đến lúc này cô thật sự không thể kiềm chế sự tò mò của mình lại, bình thường cô mà không hỏi chắc là cô chết luôn cho rồi. Vậy mà lần này cô kiềm chế lâu như vậy cũng phải nói là hay lắm rồi.
– Em có thật sự làm “nhà báo” không đó?
– Sao chị lại hỏi vậy?
Thì chị chỉ muốn biết thôi. Thôi không sao, em không nói cũng không sao, có gì không phải bỏ qua, tính chị vậy đó, hay nói thẳng.
– Chị gặp em bên ngoài được không? Em sẽ nói hết những điều chị còn thắc mắc.
Ẹc, cô nghĩ đâu nhất thiết mình cần phải làm vậy, dù sao cũng là người dưng mà.
– Thôi xem như chị chưa nói gì nghen.
– Sao vậy? Chị sợ gặp em bên ngoài đến vậy sao?
– À, không có, em đừng nghĩ vậy. Chỉ là chị nghĩ không cần thiết lắm thôi.
– Thật sự chị không muốn biết hả?
– Ừ, chắc là không.
– Chị chưa từng nghĩ muốn gặp một người bạn trên fb ngoài đời sao?
– Ừ, thấy fb giờ ảo lắm, gặp để làm gì.
Im lặng, không thấy trả lời. Cô thắc mắc, không lẽ mình nói gì sai sao? Cô cảm thấy có lỗi khi nói ra câu đó.
Cũng hơn 6 tháng kể từ ngày ly hôn, cuộc sống của cô bắt đầu quen dần với việc sống một mình. Và cũng hơn 3 tháng cậu ta không liên lạc, cô nghĩ chắc cậu ta giận thật rồi. Bản thân cô còn muốn giận mình nữa là. Bình thường cô không muốn ai tổn thương, giờ tự dưng cô lại sợ làm cậu ta tổn thương. Mà thôi, mất một người bạn chắc cũng không sao đâu. Cô tự an ủi mình.
Hai đứa bạn lại rủ đi bar, cô lưỡng lự vì đang rất bận và có nhiều đơn hàng. Mà lâu rồi cô cũng không gặp, giờ lớn tuổi rồi việc gặp bạn bè càng trở nên khó khăn hơn vì ai cũng có nhiều việc phải lo. Nhiều khi rảnh rỗi cô nghĩ rồi thấy tủi thân, một mình lủi thủi cũng có chút chạnh lòng. Nhưng giờ biết sao, trái tim cô giờ nguội lạnh chưa chắc gì đã có thể tiếp nhận được tình yêu mới. Nghĩ tới nghĩ lui cô quyết định đi. Vẫn bar cũ, sao cứ vào nghe tiếng nhạc đùng đùng lại làm lòng cô thoải mái. Lần này cô uống hơi nhiều, say đi không vững luôn mà. Hai nhỏ bạn cũng ngà ngà say nên cả ba quyết định gọi taxi đi cho an toàn. Cô thì say xe nên nghe đi taxi là say luôn rồi.
Đứng ngoài chờ taxi đầu óc cô quay cuồng, sắp không chịu nổi rồi. Không lẽ nằm lăn ra đất, thật mất mặt. Cô ráng gượng mà cơ thể không chịu nghe lời, thế là cô té ra sau. Cảm giác như có bàn tay nâng cô dậy, rồi cô chìm vào cơn say. Lúc cô tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cái tật ham hố uống nhiều, tự dưng cô hối hận sao uống nhiều chi. Cô giật mình tỉnh hẳn khi nhìn thấy căn phòng lạ hoắc. Mình đang đâu vậy? Sao nhìn lạ vậy? Cô bất giác sợ, nhìn đồ trên người vẫn nguyên, cô yên tâm một phần. Nhìn xung quanh một lượt vẫn không thể biết ở chỗ nào, không lẽ mình qua nhà bạn ngủ. Mà nhà mấy đứa bạn sao mà đẹp dữ vậy? Cô nhớ đám bạn của cô nhà cũng bình thường thôi. Không lẽ tụi nó có nhà riêng mà giấu chồng. Không thể nào.
Cô bước xuống giường, từ từ mở cửa. Đang trên lầu, cô bước xuống cầu thang xuống nhà dưới. Trời ơi, nhà gì mà đẹp quá. Cô chưa từng thấy nhà đẹp vậy. Thật ra cô và anh vẫn mong ước sẽ có một ngôi nhà khang trang. Nên anh nói anh sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ để lo cho cô chu đáo hơn. Vậy mà giấc mơ chưa thành hiện thực đã tan theo cát bụi rồi. Nghĩ mà chạnh lòng.
Cô xuống dưới tầng trệt, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy khu vườn quá tuyệt, đúng kiểu cô thích, trồng rất nhiều hoa. Nhìn thôi cũng làm cho người ta thấy thư thái rồi. Cô nghĩ, không lẽ là anh tạo cho cô bất ngờ, không thể. Anh và cô ly hôn rồi mà, tạo bất ngờ đâu cần phải ly hôn chứ. Cô chợt giật mình khi nghe giọng nói phía sau vang lên.
– Tỉnh rồi hả?
Cô quay lại, mắt tròn xoe nhìn không chớp mắt. Chỉ thấy nụ cười dễ thương, nhìn mê hoặc lòng người thật.
– Là em?
– Sao? Chị bất ngờ hả?
– Sao chị lại ở đây? Đừng nói là nhà em à?
– Bộ em không có nhà sao?
– Không, ý chị không phải vậy? Mà sao chị lại ở nhà em?
– Chị không nhớ gì sao?
– Nhớ thì chị còn hỏi em làm gì?
– Thôi ăn xế với em nha!
– Gì? Chiều rồi hả?
Trời ơi, thật mất mặt, ngủ nhà người ta tới chiều luôn mới ghê. Cô nhẹ nhàng nói, có chút ngại ngùng xấu hổ.
– Thôi chị xin phép về, phiền em quá. Xin lỗi em?
– Mà nhà em là ở đâu vậy? Để biết chị còn tìm đường đi?
– Sao chị vô tình vậy?
– Không nể mặt em ăn được bữa cơm sao?
– Không, không. Chị thật sự rất ngại, phiền em quá.
– Không sao, chỉ cần chị ăn bữa cơm với em là được rồi.
– Nhưng…
– Thôi vào ăn cơm đi.
Cô theo cậu ta vào nhà bếp, thấy có đồ ăn đã bày sẵn trên bàn.
– Em tự nấu hả?
– Dạ. Sao chị ngạc nhiên vậy? Hồi nhỏ ba mẹ bắt làm việc nhà hoài, nên biết nấu cơm từ sớm.
– Không phải, chỉ là nhìn em vậy không nghĩ sẽ biết nấu ăn. Mà đàn ông con trai thời buổi này cũng ít người biết nấu lắm. Em biết nấu đúng là động vật quý hiếm mà. Công nhận ba mẹ em khéo dạy con quá, thật ngưỡng mộ quá đi.
– Thôi ăn đi chị, cơm dở không được chê nha.
– Nhìn ngon mà. Ui thèm quá, đói bụng thật.
Mà công nhận cậu ta nấu ăn ngon thật, chả bù cho anh, anh chỉ biết nấu mì gói thôi. Nhưng cô thích nấu ăn cho anh ăn, cảm giác thật hạnh phúc. Giờ có người con trai nấu ăn cho cô, cô thấy hơi lạ lẫm. Ăn xong cô xin phép ra về.
– Mà nhà em ở đâu, chị có thể ra đường nào được? Mà gần đây có xe ôm không?
– Dạ có xe ôm...
 

Ủn Super

Gia nhập giang hồ
Cái tên lắm tài nhiều tật, cái tên đã có cơm ăn cả đời ko hết mà vẫn thường xuyên đi ăn phở hoặc bún đậu mắm tôm này hôm nay lại có cảm xúc mềm yếu của tình yêu dư lày cơ à :))

Gà gáy rồi a êiii !!!
 

Vợ Người Ta

Gia nhập giang hồ
Cái tên lắm tài nhiều tật, cái tên đã có cơm ăn cả đời ko hết mà vẫn thường xuyên đi ăn phở hoặc bún đậu mắm tôm này hôm nay lại có cảm xúc mềm yếu của tình yêu dư lày cơ à :))

Gà gáy rồi a êiii !!!
Ai cũng vậy thôi em. Mối tình đầu là tình khó quên. Vợ con có rồi là một chuyện. ^^!
 
Last edited:

Vợ Người Ta

Gia nhập giang hồ
PHẦN 4:

– Ừ, cám ơn em.
– Vậy chị ra ngoài đầu đường là đón được hả?
– Dạ không cần đi xa đâu, gần nhà em có.
– Ừ, để chị lấy túi xách.
Cô cầm túi xách đi xuống, cậu ta nhìn cô với nụ cười thật bí hiểm.
– Sao vậy? Bộ chị nhìn mắc cười lắm hả?
– Dạ không. Chỉ là em sẽ làm xe ôm cho chị.
– Hả? Em á?
– Thôi thôi, cám ơn em! Chị tự đón xe được mà. Phiền em lắm rồi, chị thấy ngại lắm.
– Không sao, dù sao em cũng biết nhà chị rồi.
– Hả? Sao em biết được?
Cậu ta chỉ cười cười rồi nắm tay kéo cô đi ra ngoài. Thật cậu ta bướng bỉnh còn hơn cô, thật chịu không nổi mà. Ra ngoài cậu ta nói:
– Chị đợi em một chút.
Ra ngoài mới thấy đây là biệt thự, nhìn quá đẹp. Đang nghĩ nhà sao mà đẹp thế thì nghe tiếng xe moto chạy từ gara ra. Có nằm mơ không vậy. Lại đúng là điều cô mơ ước, một lần được lên moto anh chở cô đi, nhưng ước mơ với anh là không thể. Giờ người thực hiện ước mơ của cô lại là một người khác. Cô thấy vừa lo vừa mừng. Mừng vì sẽ được ngồi lên chiếc moto mơ ước, lo là không biết cậu ta có thật sự tốt không hay là có lý do gì khác. Mà thôi nghĩ nhiều cho mệt, trước sau gì cũng phải về mà. Mà công nhận, nhìn cậu ta cao ráo, đẹp trai ngồi lên chiếc xe thấy mê thật. Còn mình chân có khúc sao trèo lên đây trời. Cô méo mặt.
– Chắc chị tự tìm xe, xe này chị leo không tới đâu.
– Không sao, em bế chị lên.
Trời ơi, có cần làm tui mất mặt vậy không trời. Xấu hổ quá đi.
– Thôi thôi, không sao đâu. Chị tự lo được.
Cô rảo bước định ra ngoài cổng, mặc dù trong lòng có chút tiếc rẻ. Rồi cậu ta bế thốc cô đặt lên xe. Cô mặt nóng muốn té lửa, cậu ta gan thật. Rồi cậu ta lại đeo nón cho cô, leo lên xe còn nói thêm một câu.
– Xe này ngồi sau không ôm gió thổi ráng chịu nha, em không biết đâu đó.
Cô đâu còn là con nít ba tuổi đâu mà hù cô chứ.
– Không sao, chị cũng muốn biết cảm giác gió thổi bay một lần như thế nào.
Mà công nhận xe cao thiệt, nhìn chân cậu ta dư một khúc dài, còn chân mình, thảm quá. Cậu ta bắt đầu lao xe đi, cô hơi chới với do bất ngờ nhưng nhất quyết không ôm. Nhìn một hồi mới biết nhà cậu ta bên Quận 2, mà nãy cũng quên coi địa chỉ. Già rồi lú lẫn mà.



Thấy cậu ta chạy chậm, cô cũng không thắc mắc chỉ nghĩ muốn an toàn nên chạy chậm thôi. Chạy một hồi thấy vòng ra hướng Quận 1. Sao cậu ta lại qua Quận 1 chứ? Do đội nón kín quá nên cũng không tiện hỏi. Đến phố đi bộ Nguyễn Huệ cậu ta dừng lại. Xuống xe ẵm cô xuống rồi đi gửi xe, cô cũng không muốn hỏi. Ra đây lại là mơ ước nhỏ nhoi của anh và cô. Cô và anh vẫn hay nói, hôm nào rảnh hai đứa đi ra Nguyễn Huệ dạo vì từ lúc làm xong anh và cô chưa đi lần nào. Vậy mà. Nghĩ lại sao cái gì hai đứa cũng chưa thực hiện được là sao, tự nhiên cô thấy nghẹn trong lòng. Đang nghĩ thẩn thờ cậu ta xuất hiện với nụ cười như biết lỗi vậy.
– Xin lỗi chị nha, không xin phép chị lại chở chị ra đây.
– Không sao, dù sao chị cũng muốn đi bộ chút cho thoải mái.
– Vậy mình đi dạo nha.
– Ừ, phố đi bộ mà.
Cô cười.
– Chị có thắc mắc làm sao lại ngủ nhà em không?
– Dĩ nhiên rồi.
– Hôm qua em cũng đi quán bar đó. Em cũng không để ý, cũng không biết chị cũng đến đó. Nhưng lúc về ra ngoài thì thấy chị và bạn chị đang đợi taxi. Em tính về rồi nhưng thấy chị có vẻ say nên nán lại. Không ngờ là chị té, nên em chạy đến đỡ và đưa về nhà.
– À, ra là vậy. Còn bạn chị về sao?
– Bạn chị đi taxi về.
– Không lẽ bạn chị lại để chị đi với em sao?
– Dĩ nhiên là không rồi. Em nói em là em họ chị, nãy chị có gọi em đến đón vì chị không đi taxi được nên bạn chị mới cho em đưa chị về.
– Công nhận em nói dối hay ghê, vậy mà bạn chị cũng tin được.
– Hì hì,… Thật ra lúc đó bạn chị cũng say rồi, cũng chắc gì lo cho chị được.
– Vậy sao em nói em biết nhà chị?
– À, cái này…
– Sao vậy? Không tiện nói hả?
– Không phải, chỉ là em nói ra chị chắc sẽ giận em.
– Không sao, nói đi.
– Chị không giận thật chứ?
– Chị hứa, không giận. Già rồi chấp con nít làm chi. Thôi nói đi, chị đùa mà.
– Được, nếu chị không giận em sẽ nói.
– Ừ.
– Lần trước lúc chị đi bar, thật ra đó là quán bar em cũng hay đi. Hôm đó thấy bạn chị và bạn chị vào. Trong đó thấy ai cũng ăn mặc sành điệu. Chỉ mỗi chị là nhìn đơn giản, không biết sao em rất ấn tượng chị, nhưng mặt chị có chút thoáng buồn. Lúc đó em rất muốn bắt chuyện với chị nhưng không dám, sợ chị nghĩ em là người xấu, nhất là trong những nơi như vậy. Lúc chị và bạn chị về em có theo dõi nên mới biết chỗ chị ở. Đúng là ở cái thành phố này, người thì đông đúc có theo dõi cô cũng không biết thật. Tính cô vẫn ít khi để ý xung quanh mà.
 

Vợ Người Ta

Gia nhập giang hồ
PHẦN 4 ( TIẾP ):

– À, vậy có một lần chị thấy người đứng dưới nhìn phòng chị là em phải không?
– Dạ.
– Vậy em nói về em đi. Chị không biết gì về em ngoài việc làm “nhà báo” hết.
– Em hả? Chị muốn biết gì?
– Chị cũng không biết nữa. Chắc là muốn biết hết. Em tên gì nhỉ?
– Dạ, Nguyên Long.
– Vậy tên chị?
– Chị á, chị tên Linh. Thật ra thì chị vẫn không tin em là “nhà báo” như em nói.
– Dạ, đúng là vậy nhưng hiện giờ em không nói được.
– Không sao, chỉ là thắc mắc vậy thôi. Không nói cũng không sao.
– Dạ!
– Vậy hỏi tuổi có sao không?
– Dạ, em 25 tuổi rồi.
Vậy là cậu ta lớn hơn anh một tuổi.
– Ừ, nhìn trẻ măng à. Tưởng mười mấy hai mươi chứ.
Cô cười mỉm. Hai người cứ bước đi, lòng cô cảm thấy có chút bình yên. Đột nhiên cô quay ra hỏi.
– Nhà em mấy anh chị em?
– Dạ, có ba mẹ, anh trai và em.
– Anh trai em chắc kết hôn rồi hả?
– Dạ chưa.
– Ừ, giờ thấy ai cũng kết hôn trễ.
– Dạ!
– Em 25 tuổi cũng đâu còn nhỏ.
– Dạ!
– Ba mẹ em chắc cũng lớn tuổi rồi, sao nhà không ai cưới cho ông bà có cháu bế.
Nói đến đây cô bỗng dưng nghẹn ở cổ họng, bản thân mình còn chưa lo nổi thì có tư cách gì mà nói vậy chứ. Mặt cô thoáng chút buồn. Quay ra nhìn cậu ta, nói:
– Thôi bỏ đi, xem như chị chưa nói gì hết. Chị xin lỗi.
– Dạ không sao. Tại do anh hai em lo cho sự nghiệp nên chưa kết hôn.
– Không phải kết hôn vẫn lo cho sự nghiệp được sao?
– Tại ảnh không thích vậy, ba mẹ cũng nói nhưng ảnh không nghe. Ảnh nói mấy năm nữa anh sẽ tính.
– Ừ. Còn em, khi nào tìm công việc cho mình?
– Dạ em đang suy nghĩ.
Cô quay lại nhìn kinh ngạc.
– Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn suy nghĩ nữa?
Câu ta chỉ cười lảng tránh câu trả lời. Cô biết không nên nói thêm về chuyện này nữa, nên không hỏi tiếp.
– Vậy còn chị?
– Chuyện gì?
– Chị làm gì?
– À, chị làm lung tung thôi à.
Cô nghĩ mình còn không nói thật thì có tư cách gì trách người ta nói cho mình biết chứ.
– Khi nào chị lập gia đình?
Lòng cô chợt trùng lại, khóe mắt tự nhiên đỏ lên nước mắt trào ra lúc nào không biết. Cô không biết tại sao mình lại như vậy? Vậy mà cô tự tin là đã có thể quên anh để sống tốt. Chẳng qua là không ai nhắc đến nên cô ngộ nhận chăng? Cậu ta cuống lên không biết đã làm gì cho cô phải khóc. Thấy cậu ta cuống lên, cô không thể nhịn cười. Quay qua nói:
– Không sao, do chị xúc động thôi.
Cô nghĩ chắc cậu ta nghĩ câu hỏi nãy đã làm cho cô buồn nên không dám nói gì thêm. Nhìn mặt cậu ta đúng là tội, mặt xanh lét không còn giọt máu. Cô lau nước mặt bước tiếp, cậu ta chỉ lủi thủi theo sau.
Cả hai kiếm ghế ngồi, cô chỉ ngồi nhìn dòng người qua lại. Ngày trước mỗi khi buồn cô vẫn hay ra công viên ngồi nhìn người đi qua lại, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì. Bây giờ cũng vậy, nhưng đau đớn hơn nhiều lần. Tự nhiên cô nghĩ muốn gọi điện cho anh, chỉ cần nghe giọng anh thôi cũng làm cho lòng cô ấm lòng lại. Rồi cô lại tự dằn lòng, sao phải gọi chứ? Không phải là anh làm cho cô đau lòng sao, tại sao phải yếu lòng vậy chứ? Nghĩ rồi cô lại khóc, lúc này cậu ta thật sự hoang mang, tự dưng thấy cô khóc nữa mà không biết phải làm sao? Người đi qua lại chỉ trỏ, nhìn bộ dạng câu ta không đáng thương thì thôi.
Cuối cùng cậu ta chỉ biết ngồi nhìn cô khóc, bộ mặt cậu ta nhìn không thể thê thảm hơn được. Cuối cùng cô nói:
– Thôi về đi.
– Dạ! Chị đợi em đi lấy xe nhé.
Cậu ta đi rồi cô vẫn ngồi thẫn thờ nhớ lại kỉ niệm ngày xưa của cô và anh. Lòng bất giác muốn kéo anh về với mình. Cô thật ngốc mà, giờ này mà còn ảo tưởng. Đó là điều không thể. Anh đã có cô ấy ở bên cạnh rồi, chẳng phải anh đang hạnh phúc sao? Cô chỉ thắc mắc tại sao tình cảm của anh dành cho cô không còn dù chỉ một chút. Lòng cô đau nhói.
Cô nhìn ra đường mới thấy cậu ta đứng đó chờ mà không dám gọi. Chắc cậu ta nghĩ để cô bình tĩnh lại nên không dám gọi. Chỉ sợ lên tiếng cô lại khóc tiếp lúc đó cậu ta chắc chẳng biết phải làm sao? Đúng là khi phụ nữ khóc, một người đàn ông dù có lạnh lùng đến đâu cũng tan chảy mà.
Cô đến bên cậu ta, nói:
– Bế chị lên xe nữa hả?
Cậu ta cười lúng túng.
– Dạ! Nếu chị đồng ý.
Cô nghĩ nãy không đồng ý cậu ta cũng bế cô lên, giờ bày đặt lịch sự. Cậu ta chở cô về, nhưng chạy rất chậm, cứ sợ chạy nhanh cô sẽ bay mất vậy. Tự dưng cô nói:
– Chị có thể ôm em được không?
Cậu ta có chút ngập ngừng.
– Chẳng phải không ôm sẽ bay mất sao?
Cậu ta cười cười.
– Dạ, được chứ.
Cô ôm nhẹ nhàng, chẳng qua cô muốn tìm một bờ vai để tựa, cô cũng là phụ nữ mà, dù có mạnh mẽ đến đâu có lúc cô cũng yếu lòng. Cô nghĩ, có một người bạn tri kỉ rồi đây. Tự dưng cô thấy cậu ta có thể là chỗ dựa tinh thần cho cô những lúc cô buồn. Nhưng cô chỉ nghĩ giới hạn chỉ là chị em thôi, cô sợ mình sẽ vấp phải lại vết xe đổ của cô và anh. Một lần là quá đủ rồi, cô không muốn mình phải tan nát cõi lòng thêm dù chỉ một lần nữa. Rồi cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Đúng là cậu ta biết nhà cô thật. Chở cô về đến nhà, cậu ta chỉ nói cô nghỉ ngơi cho khỏe. Không dám nói thêm gì, cô nghĩ chắc cậu ta sợ nói thêm cô sẽ khóc nức nở nữa. Cô xin lỗi cậu ta vì cô mà phải khó xử như vậy. Cô nói hôm nào rảnh cô mời cậu ta đi cà phê coi như xin lỗi. Cậu ta đồng ý, rồi nói cô lên phòng nghỉ ngơi đi. Cô cười, quay lên phòng.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, cô thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Chắc do hôm qua cô đã khóc cho thỏa hết nỗi lòng cô phải chịu đựng trong lòng bấy lâu. Bắt đầu tiếp tục công việc, hôm qua giờ cô bỏ bê khách hàng nhiều quá. Phải cố lên thôi.
Ba ngày trôi qua không thấy cậu ta liên lạc, cô nghĩ chắc cậu ta muốn cô nghỉ ngơi nên không liên lạc chăng? Bữa nay cũng thoải mái nên cô nghĩ đến lời hứa mời cậu ta đi cà phê. Cô lên fb chat nói muốn mời cậu ta đi cà phê nhưng không thấy trả lời. Cô nghĩ không phải cậu ta nói lúc nào cũng rảnh sao? Đợi lâu quá nên thôi. Cô đi bưu điện gửi hàng cho khách. Rồi sẵn kiếm gì ăn luôn. Ngồi ăn nhưng cô vẫn nghĩ không biết cậu ta có việc gì, hay có làm sao không?
-CÒN TIẾP-
 

Vợ Người Ta

Gia nhập giang hồ
PHẦN 5:

Lo thì vậy thôi, chứ cô cũng đâu có cách gì liên lạc. Bữa nghĩ có fb nên không xin số điện thoại, giờ không trả lời muốn liên lạc qua cách khác cũng không được. Tự dưng cô nghĩ không lẽ qua nhà cậu ta, mà thật ra cô không nhớ đường vào nhà cậu ta. Hôm đó cô lờ mờ thôi chứ giờ mà kêu cô tìm thì không khác gì mò kim đáy biển. Cô thở dài một tiếng, lòng có chút lo lắng.
Về nhà, bật máy lên kiểm tra xem có đơn hàng nào không. Cô vẫn tò mò không biết cậu ta có trả lời hay đã đọc chưa. Vẫn không thấy gì hết. Cô nghĩ chắc cậu ta bận hay hiện không online thôi. Cô lướt fb xem tình hình mọi người trên fb như thế nào. Tim cô chợt thắt lại, tim đập mạnh. Status của anh. Chính là anh. Tim cô đập thình thịch, không hiểu sao cô lại hồi hộp như vậy chứ. Cô bắt đầu đọc.
“Anh xin lỗi em! Anh muốn gặp em nhưng lòng phải kiềm lại, anh biết mình có lỗi với em rất nhiều, anh không biết phải bù đắp cho em như thế nào nữa? Con tim anh đau lắm chứ, nhưng anh biết em không muốn gặp anh. Anh không dám làm phiền cuộc sống của em. Chỉ mong em sống tốt như vậy anh mới thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Anh biết em sẽ có rất nhiều câu hỏi cho anh. Tại sao anh lại thay đổi? Anh sẽ nói nói tất cả, đó cũng là điều anh muốn nói với em. Chắc em cũng biết cô ấy mà phải không? Thật ra lúc đầu anh chỉ xem cô ấy là một đồng nghiệp bình thường thôi. Nhưng do làm lâu, tiếp xúc hàng ngày mà thời gian bên em lại ít. Anh còn thường đi công tác xa lại đi chung với cô ấy nữa. Nên nảy sinh tình cảm khi nào anh cũng không biết. Anh cũng chẳng hiểu tại sao anh lại như thế. Lần đi công tác bên Đức anh và cô ấy ở chung phòng, tối đó anh và cô ấy có uống chút rượu. Anh bắt đầu không tự chủ được, cô ấy dường như cũng vậy thế là anh và cô ấy đã… Ngay lần đó cô ấy dính bầu. Anh không biết tại sao cưới nhau hơn một năm mà em chưa dính bầu? Bây giờ còn hơn hai tháng nữa cô ấy sinh. Anh không nỡ bỏ cô ấy vì trách nhiệm với con, vì dù sao nó cũng không có tội. Cô ấy thì luôn than mệt nên anh không thể không ở bên cô ấy được. Anh biết anh sai, anh đáng chết nhưng mong em hiểu cho anh. Thật lòng anh vẫn còn yêu em nhiều lắm. Mong em sống hạnh phúc nhé!”



Tim cô đau nhói, anh làm sai thì làm gì có tư cách mà muốn cô phải hiểu cho anh chứ? Khốn kiếp thật. Lại có con nữa chứ. Không lẽ ở bên cô làm anh mất cảm xúc vậy sao? Đâu phải cô không nhiệt tình với anh. Cô như muốn gào thét lên, nhưng bị nghẹn nơi cổ họng không cất lên thành tiếng. Coi ngày hình như anh viết cách đây hơn 10 ngày rồi. Còn ở chế độ hạn chế người xem. Cứ như anh viết chỉ để mình cô đọc được vậy. Từ sau ly hôn cô vẫn để kết bạn trên fb, cô không nghĩ có ngày mình sẽ coi fb của anh.
Cô thẫn thờ, chỉ biết ngồi nhìn vào không trung với mớ suy nghĩ hỗn độn. Muốn khóc mà khóc không được. Cô không biết mình phải sao nữa. Hy vọng anh quay về bên cô là điều không bao giờ xảy ra. Cô biết anh là người có trách nhiệm, anh sẽ chẳng bao giờ bỏ cô ấy mà về bên cô đâu. Dù tình yêu anh dành cho cô có nhiều như thế nào.
Bất chợt hộp tin nhắn xuất hiện. Là cậu ta.
– Em đây, xin lỗi chị em có chút chuyện nên trả lời chị hơi trễ, không biết lời mời cà phê còn không?
Cô mỉm cười nghĩ, đúng con nít quá mà.
– Còn, bây giờ đi luôn không?
– Được chứ, em qua chở chị được không?
– Ừ.
Cô ừ theo quán tính, dù sao cô cũng cần cho đầu óc mình thoải mái, cô đã nghĩ cậu ta là tri kỉ mà. Cô tắm và thay đồ ngồi chờ cậu ấy dưới nhà. Khoảng 45 phút cậu ta tới. Cô ủ rũ ra xe.
– Hôm nay để chị tự leo lên được không?
Cậu ta nhìn cô ái ngại, gật đầu mỉm cười. Không ngờ cô cũng leo lên xe được nhưng có hơi vất vả. Cô nói:
– Cười gì, bộ không thấy chân ngắn leo lên xe lần nào sao? Mà em không có xe nào thấp hơn hả? Hay do chân dài quá không dùng đến thì uổng sao?
Cậu ta lại cười, nụ cười dễ thương thấy ớn. Cậu ta quay ra sau hỏi:
– Hôm nay có muốn ôm không?
– Ôm thì ôm, chết ai đâu chứ.
Rồi cả hai ra cà phê, cô thích uống trà đào ở TCH. Hồi trước đi với anh cô hay uống trà đào. Nhiều khi thèm quá nói anh mua mang qua cho cô. Lần nào anh cũng mua cho cô hết. Giờ không có anh thèm quá thì tự xách xe ra mà uống. Mang tiếng mời cà phê mà cậu ta toàn dành trả tiền, cô nói:
– Lần sau chị trả, cấm dành.
Lại cười. Thấy ghét thật chứ. Ngồi với cậu ta mà mấy bàn xung quanh con gái cứ dán mắt vào cậu ta hết, rồi lại cười tủm tỉm. Ai bảo đẹp trai quá, đi đâu cũng có người hâm mộ. Đi với cậu ta không khéo có ngày cô bị ăn axit cũng không chừng. Cô nói:
– Nhiều người hâm mộ quá ha?
Lại cười.
– Hôm nay em uống nhầm thuốc cười hay sao mà cười hoài vậy?
Lúc này cậu ta mới nói:
– Tại gặp chị em vui quá thôi.
– Chị có phải là minh tinh đâu gặp mà vui chứ. Xạo quá.
– Chị còn hơn minh tinh ấy chứ, minh tinh chân đâu có ngắn.
Cô liếc cậu ta một cái, cũng không thể nhịn cười. Không hiểu sao khi bên cậu ta cô lại thoải mái như vậy.
– Mà em nói em bận gì vậy? Chị tưởng lúc nào cũng rảnh chứ?
– Có chút chuyện thôi, giờ rảnh rồi nè. Có thể đi chơi với chị nguyên ngày luôn.
– Ai rảnh đi với em nguyên ngày chứ.
Cậu ta cười cười. Cả hai không nói gì nữa, chỉ im lặng để thưởng thức âm nhạc vang lên. Let It Go do James Bay hát, cô thích bài này. Cà phê xong cậu ta nói đi ăn được không? Cô ừ rồi leo lên xe.
– Chị thích ăn gì?
– Ốc.
– Vậy đi ăn Ốc Đào nghen?
– Ừ.
Không ngờ cậu ta cũng thích những quán mà cô vẫn hay ăn. Toàn trúng tim đen cô thôi. Tự dưng giờ cô mới để ý, hôm nay thấy cậu ta khang khác. Nói chuyện nhiều câu trống không chả có chủ ngữ, vị ngữ gì hết. Lạ thật. Đến quán ốc cô nói để cô mời không cho cậu ta dành trả nữa. Cậu ta lại cười không nói gì, cô gọi chắc tầm hơn 10 món, lâu quá cô không ăn mà. Mà ốc lại là món cô thích nhất chứ. Cứ cuồi tuần cô vẫn thường hay nấu ốc cho anh ăn, anh thì lúc nào cũng khen cô nấu ăn ngon, nhiều hôm nêm hơi mặn cũng khen. Cô yêu anh vì những điều như vậy. Cậu ta nhìn cô cười.
– Không ngờ nhỏ con mà ăn ghê quá.
– Vậy em không ăn sao?
– Có chứ, có người mời mà, ăn cho đã.
Cô hứ một tiếng cười mỉm.
– Thôi ăn đi.
Cả hai cùng cười thật sảng khoái. Thực lòng cô không muốn về nhà, ăn xong cô nói.
– Chở chị đi vòng vòng Sài Gòn chơi được không?
Cậu ta có vẻ hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu kèm theo nụ cười rất dễ thương. Cô có cảm giác cậu ta như là người thân vậy, cô xem cậu ta như một đứa em trai. Leo lên xe, cậu ta chở cô đi dạo, không ai nói câu nào nhưng cô thấy lòng mình nhẹ tênh. Ở bên cậu ta cô lúc nào cũng thấy nhẹ nhàng hết. Đi vòng vòng cũng gần 22 giờ, cô sợ cậu ta mệt nên nói muốn về. Cậu ta còn ghẹo.
– Tưởng muốn đi vòng vòng tới sáng chứ?
Cô đánh cậu ta một cái.
– Chở chị về trước đi rồi muốn đi đâu thì đi, không ép.
Cô cười mỉm, thấy vui lạ. Nỗi đau cũng vơi đi. Từ sau hôm đó ngày nào cậu ta cũng chat với cô hết, thỉnh thoảng hai chị em lại gặp nhau. Nói thỉnh thoảng chứ gặp thường xuyên gặp à. Hai chị em nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, toàn nói chuyện phiếm thôi nhưng cô thích vậy. Cô cũng không muốn hỏi chuyện riêng tư của cậu ta và cũng không thích nói về chuyện của mình. Tự nhiên cô thấy nói chuyện với cậu ta hợp thật. Cô nói chẳng ngại ngùng, vì cô nghĩ mình đang nói chuyện với một người em trai, một người bạn tri kỉ. Cô lại thấy vui vì điều đó.
Một hôm cậu ta nói muốn mời cô đến nhà chơi. Cô thắc mắc chẳng có lý do gì phải đến nhà cậu ta hết. Cần gặp thì ra quán cũng được, đâu nhất thiết phải về nhà. Đang tính hỏi thì cậu ta nói:
– Chỉ là em cần chị giúp một chút thôi. Chị là con gái nên chắc khéo tay hơn em.
– Em cần giúp gì cứ nói đi?
– À, chỉ là em không biết chăm sóc vườn hoa nên muốn nhờ chị giúp.
Cô thầm nghĩ, cậu ta biết nấu ăn cũng gọi là khéo tay rồi, không lẽ chăm sóc hoa lại không biết. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô không nói. Dù sao cậu ta cũng là người luôn mang cho cô cảm giác vui vẻ, ấm áp. Giờ giúp một chút cũng có sao đâu. Cuối tuần cậu ta đến đón cô qua nhà. Giờ thì cô có thể nhớ đường đến nhà cậu ta rồi. Vào đến nhà, cậu ta dẫn cô ra vườn hoa. Cô thấy hoa đẹp mà, có thấy cây nào có vấn đề gì đâu. Quay qua hỏi:
– Cây bị sao?
Cậu ta cười cười.
– Cây không sao hết.
Cô trợn mắt.
– Vậy nhờ giúp gì?
– Chị chọn hoa rồi cắm bình giúp em được không?
Cô trợn mắt tiếp (mặc dù mắt không được to lắm).
– Cái gì?
Cậu ta gãi đầu, cười mếu máo.
– Tại em không biết lấy lý do gì để mời chị qua nhà chơi. Đi ra quán hoài cũng chán. Nên…
– Thiệt là bó tay luôn.
Cô lắc đầu, mặt tỏ ra giận. Cậu ta rối rít xin lỗi. Cô bỗng phá lên cười.
– Chị giỡn thôi mà.
Mặt cậu ta nhìn thiệt muốn cười lăn lộn luôn. Mà phải công nhận vườn hoa đẹp thật, nhìn thấy mê luôn. Xứ nóng vậy mà trồng được hồng cắt cành mặc dù hoa không được to cho lắm nhưng vậy là đẹp rồi. Còn có hoa lan nữa rất đẹp. Cắt hoa xong cô và cậu ta vào nhà cắm hoa, trông cũng không đến nỗi tệ. Trong nhà có hoa, nhìn có khác.
Đang ngồi uống nước nói chuyện rất vui, bỗng nghe tiếng xe hơi ngoài cửa. Cậu ta nhìn ra ngoài. Cô ngồi hướng quay mặt vào trong nên cũng muốn quay lại xem là ai, đã thấy cậu ta lên tiếng.



– Anh hai mới về.
Cô quay lại gật đầu chào. Anh ta chỉ liếc qua cô một cái, mặt lạnh như tiền. Cô nghĩ người gì mà chảnh quá. Không giống như em trai mình. Anh ta chỉ ừ một tiếng rồi lên lầu. Cô không nhìn theo. Cậu ta mới nói:
– Anh hai mới đi công tác nước ngoài về.
Cô ừ không hỏi thêm gì. Mà giờ cô mới để ý, nguyên biệt thự chà bá mà chỉ có mình cậu sống cũng có vẻ hơi rộng. Giờ mới biết cậu ta sống với anh hai. Cô cũng thắc mắc ba mẹ cậu ta sao không ở cùng nhưng ngại không dám hỏi. Cậu ta nói cô ngồi chờ cậu ta muốn lên hỏi thăm anh hai xíu. Cô ừ nói cậu ta cứ lên đi cô ra ngoài vườn hoa. Đang say sưa ngắm hoa, bỗng cô nghe như tiếng cãi nhau phát ra từ trên lầu. Do cửa sổ mở nên có thể nghe được. Cô chỉ nghe tiếng anh của cậu ta nói.
 

Vợ Người Ta

Gia nhập giang hồ

PHẦN 5(TIẾP):
– Anh mới đi có mấy tuần mà đã dẫn gái gú về nhà rồi hả? Mày cho nó bao nhiêu tiền còn chưa đủ sao còn dẫn nó về nhà nữa chứ? Bộ muốn để nó ăn hết căn nhà này mới vừa lòng à? Mà nay mày đổi khẩu vị rồi sao, ngày trước thấy toàn gái đẹp bây giờ chọn bà cô vừa già vừa xấu vậy?
Chẳng phải anh ta đang nói cô sao. Cô trông tệ vậy à? Cô thấy có một sự khó chịu không hề nhẹ. Ừ thì cô vừa già vừa xấu, cô chấp nhận vì nó là sự thật. Còn nói cô là gái thì không thể chấp nhận được. Cô thấy mình bị xúc phạm ghê gớm. Mặt cô hừng hừng sự tức giận. Anh ta là thá gì mà nói cô là gái chứ. Bộ cô nhìn giống gái lắm sao? Bộ cô thèm cái gia tài nhà anh ta sao? Cô tức giận tính lên lầu tát cho anh ta mấy cái. Cậu ta cũng lớn tiếng lại.
– Anh đừng có xúc phạm người khác như vậy chứ? Anh có biết cô ấy là ai đâu sao nói khó nghe vậy chứ?
– Mày bữa nay mà cũng nói được câu này à. Chẳng phải mày là thằng phá hoại sao? Suốt ngày chỉ biết ăn chơi.
Không nghe tiếng cậu ta nói gì. Cô chỉ nghe tiếng cửa đóng sầm lại. Nhìn thấy cậu ta mặt thể hiện rõ sự tức giận. Ra ngoài chỉ nói với cô.
– Em đưa chị về nhé.
Cô gật đầu, bất giác như có ánh mắt nhìn cô từ trên lầu. Cô ngước lên đưa ánh mắt hình viên đạn về hướng anh ta rồi ra ngoài cổng đợi.
Cả quãng đường về không khí nặng nề bao trùm. Cô không dám lên tiếng vì biết cậu ta chắc đang buồn. Mà cô cũng có khác gì chứ. Bị anh ta nói là gái cô tức đến muốn hộc máu luôn. Về đến nhà, cô chỉ nói với cậu ta về cẩn thận. Rồi cô lên lầu. Cả đêm cô không ngủ được, trong lòng đầy sự tức giận xen lẫn lo lắng cho cậu ta. Chắc ngày trước cậu ta quậy phá lắm nên anh ta mới nó ghê thế. Mà dù có vậy thì cũng là anh em ruột anh ta đâu cần phải nói nặng như vậy chứ.
Sáng hôm sau cô rất muốn chat với cậu ta, chủ yếu là xem tình hình cậu như thế nào? Nhưng cô không dám, chỉ sợ lại làm cậu ta buồn hơn. Nguyên ngày cô như ngồi trên đống lửa, làm gì cũng không xong. Lòng cứ bồn chồn, tự trách mình sao không xin số điện thoại.
Mấy ngày trôi qua cô vẫn chưa dám liên lạc, mà cậu ta cũng chẳng chat gì với cô. Lúc này cô thật sự cảm thấy hoang mang. Liều cô vào fb chat.
– Bữa giờ em sao rồi, không thấy liên lạc gì hết, rảnh cà phê với chị?
Im lặng, chắc cậu ta không online rồi. Cô lướt qua xem fb của cậu ta xem có post gì không, nhưng không thấy gì hết. Cô chợt dừng lại chỗ thông tin. Cô nhớ không lầm là hồi trước có đọc thấy cậu ta để độc thân, hôm nay thấy mối quan hệ phức tạp. Không lẽ cậu ta là Gay? Bình thường cô chỉ nghĩ phức tạp là Gay thôi. Không thể nào, nhìn cậu ta manly vậy mà. Mà ai biết được. Cũng không đúng, rõ ràng bữa ở nhà cậu ta, anh trai cậu ta chẳng phải nói cậu ta gái gú đó sao. Càng nghĩ càng không thông được. Tự nhiên nhớ đến anh ta là đầu cô bốc hỏa. Cái thứ đàn ông gì mà. Người thấy có ăn có học vậy mà cũng nói ra được câu đó, thiệt nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Nhìn cao ráo, bảnh bao, chắc học cũng cao mà sao nói ra từ nào từ đó khó nghe vậy. Tức hộc máu luôn.
Càng nghĩ cô càng tức mà. Tự nhiên nghĩ chuyện đâu đâu làm chi cho mệt óc vậy nè. Buồn quá cô đi cà phê một mình. Cô ra TCH chủ yếu vì thèm trà đào và muốn nghe nhạc thôi. Cô chọn một góc khuất ngồi, nhìn bâng quơ vào không trung. Lâu rồi cô không đi cà phê một mình.
Từ khi quen anh lúc nào anh cũng bên cạnh, cô chưa bao giờ phải trải qua chuyện gì một mình hết vì anh luôn chia sẻ với cô mọi việc. Giờ có một mình, lòng cô thấy trống trải. Tự nhiên có cảm giác lạ, hình như có ai nhìn mình. Cô quay lại, thì ra là anh ta. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Nhìn thôi là nuốt nước cũng không trôi. Cô muốn uống nhanh nhanh đi cho rồi, chứ nhìn thấy anh ta là thấy sự thù hận liền. Thứ trời ơi không à. Mà sao cô phải trốn tránh chứ? Cô có làm gì sai đâu? Bỏ đi cô không khác gì thừa nhận những điều anh ta nói là sự thật sao. Cô lấy lại bình tĩnh, quay mặt đi chỗ khác.
-CÒN TIẾP-
 

Vợ Người Ta

Gia nhập giang hồ
PHẦN 6:

Nói thì nói vậy chứ cô cũng tò mò không biết anh ta có nhìn cô với ánh mắt xem thường hay không? Mà hình như anh ta đi cùng với một cô gái. Nhìn là biết cô ta giống như mấy cô gái bây giờ, son môi đậm, chân mày ngang. Cô thấy ai cũng như ai, na ná nhau vậy, rất tiểu thư. Cô chợt nghĩ chắc anh ta thích người như vậy. Mà thôi không quan tâm.
Vừa uống vừa cắm đầu vào điện thoại lơ không muốn nghĩ đến nữa. Đang chăm chú đọc tin tức, cảm giác như ai đứng trước mặt. Ngó lên, thấy anh ta đang nhìn cô. Cô chưa kịp định thần, anh ta phán mấy câu.
– Đi cà phê một mình à? Hôm nay không dụ được trai nào sao? Vừa lùn vừa xấu như cô chắc người ta mau chán chứ gì?
Cô điên lên, đang tính nói lại thì anh ta bỏ đi về. Cô tức hộc máu mà chết thôi. Cái thứ gì mà. Trước giờ cô chưa bao giờ chịu nhường bước nhất là những kẻ như anh ta. Vậy mà bữa nay cô không nói được lời nào. Không lẽ giờ lao xuống dưới làm lớn chuyện chứ. Mà nghĩ lại mình đúng là lùn thật. Nhưng còn xấu thì đâu đến nỗi. Thấy cũng ưa nhìn mà, chỉ nghe mọi người hay nói cô không đẹp nhưng rất có duyên, nụ cười cô thì rất tươi mà.


Về nhà mà tâm trạng cô còn buồn hơn trước khi đi nữa. Cơn tức cứ như mắc nghẹn ở cổ vậy. Tức quá đi mà, grừ…grừ…. Tưởng ra ngoài cà phê cho thoải mái, ai ngờ còn khó chịu hơn lúc chưa đi. Rồi cô nghĩ, không biết có nên tiếp tục làm bạn với Nguyên Long hay không? Cô sợ cô sẽ mang nhiều phiền phức cho cậu ta. Tính cô là vậy, nếu thấy phiền người khác quá là cô chủ động rút lui. Lòng tự trọng cô cao lắm, bỏ không được. Từ nhỏ đến giờ cô đã vậy, đâu phải bỏ là bỏ được. Nhưng nghĩ vẫn thấy áy náy, vì dù sao cũng vì cô mà cậu ta bị chửi te tua như vậy. Căn bản anh trai cậu ta cũng quá đáng, có ăn có học mà nói chuyện còn hơn đầu đường xó chợ. Cô nghĩ hay đợi khi hỏi thăm cậu ta được xong rồi thì không làm bạn nữa cũng chẳng sao. Cô tiếp tục chờ đợi tin từ cậu ta, vì không chờ cô cũng chẳng biết phải làm sao. Không lẽ đến nhà cậu ta, đó là điều không thể rồi.
Hơn một tuần nữa trôi qua rồi mà vẫn im hơi lặng tiếng. Nghĩ lại cô cứ lo lắng những chuyện khác thì cô mới không có thời gian nghĩ nhiều về anh. Cứ nghĩ tới là lòng cô cứ như dao cắt, đau lắm. Cô không biết đến khi nào cô mới quên được nỗi đau này. Ngoài việc buôn bán thì cô cũng chẳng biết phải làm gì. Bạn bè thì đâu phải ai cũng rảnh để đi với cô, họ còn cuộc sống riêng của mình mà. Thấy tủi thân quá. Bỗng nhiên cô nghĩ hay mình đi tập gym? Ừ đúng rồi tập vừa có sức khỏe, vừa có dáng đẹp nữa.
Nói là làm, cô xách xe tìm chỗ tập. Chạy vòng vòng gần chỗ ở không có chỗ nào được. Cô muốn tìm chỗ nào tương đối chút tập mới có hiệu quả. Cuối cùng cũng tìm được nhưng hơi xa chỗ ở xíu nhưng cũng được, vì sức khỏe mà, xa chút cũng không sao. Một tháng 650.000 đ, có hơi mắc à, nhưng thôi kệ vì sức khỏe và vóc dáng. Cố lên.
Cô thích tập buổi sáng, vì trời mát mẻ và cũng vắng người hơn buổi chiều. Đi mua đồ tập, cô thích mặc quần dài và áo ba lỗ. Mua 2 bộ, về giặt cho khô mai đi tập luôn. Sáng hôm sau cô xách xe đi tập, 6 giờ sáng cô đi rồi. Đang đi thấy có chiếc moto lướt nhanh qua, giống Nguyên Long quá. Chắc nhầm, tại cô nghĩ nhiều quá nên nhìn gà hóa cuốc thôi.
Tập chừng hơn một tiếng cô về, lâu quá không vận động đúng là đuối quá mà. Mấy bữa nữa thế nào cũng nhức ê ẩm cho coi. Chạy về tới nhà thì thấy Nguyên Long đang đợi trước cửa. Cô nghĩ, không lẽ người hồi sáng là cậu ta sao. Cô vừa mừng vừa lo không biết có chuyện gì không. Cô chạy tới, nhìn cậu ta thấy cậu ta cười cười.
– Chị đi đâu sớm vậy?
– À, chị đi tập thể dục.
– Sao em đến đây sớm vậy?
– Em qua rủ chị đi ăn sáng?
– Vậy đợi chị đi tắm rồi đi được không?
Cậu ta cười gật đầu. Cô tắm nhanh nhất có thể. Rồi cả hai kiếm quán gần nhà ăn. Cô muốn hỏi bữa giờ cậu ta như thế nào nhưng không dám hỏi? Tại thấy cậu ta cũng im lặng nên cô cũng ngại. Đang ăn bỗng cậu ta nói:
– Lát đi cà phê với Long được không?
Cô đực mặt ra, cái gì? Xưng tên luôn mới ghê. Dù sao cậu ta cũng nhỏ hơn cô 10 tuổi mà. Tự nhiên cô lại nghĩ đến anh, lòng hơi buồn nhưng cũng ừ.
Lại ra TCH, lại trà đào. Được uống trà đào là niềm vui nho nhỏ của cô mà. Im lặng một lúc lâu cậu ta mới lên tiếng.
– Bữa giờ Linh sao rồi?
Đực mặt lần nữa. Linh luôn. Sao cậu ta dám gọi cô vậy chứ. Gan to dữ.
– Bữa nay sao em xưng hô kì cục vậy?
Cậu ta chỉ cười cười không nói.
– Bữa giờ chị vẫn bình thường. Còn em? Bữa chị có chat với em nhưng không thấy trả lời. Chắc dạo này em bận lắm hả?
– Dạ, có chút việc thôi.
Cô nghĩ không biết có nên nói chuyện bữa ở nhà cậu ta không? Tính cô là vậy, cái gì mà không nói ra chắc là cô ức chế mà chết luôn quá. Lưỡng lự một hồi cô cũng hỏi.
– Hôm bữa ở nhà em, chị có nghe được cuộc nói chuyện của em và anh em. Em không sao chứ?
Cậu ta cười.
– Em không sao. Em xin lỗi chị! Anh em nói vậy thôi chứ ảnh không nghĩ gì đâu. Chị đừng buồn ảnh.
Trời, anh ta mà không nghĩ thì bữa trước anh ta đã không sỉ nhục cô trước mặt bao nhiêu người vậy. Cô cười.
– Không sao, chị không phải như anh em nói nên chị cũng không buồn đâu.
Thực ra thì cô chỉ tức ói máu thôi chứ không buồn chút nào (đau lòng thật).
– Chị thấy em có vẻ buồn lắm, em thật sự không sao chứ?
– Không sao mà, chẳng phải em vẫn khỏe re sao. Chỉ lo cho chị thôi.
– Chị cũng không sao, khỏe re luôn.
– Đi coi phim không?
– Hả? Phim gì?
– Phim gì hay thì coi?
Cô lưỡng lự, vì cô nghĩ chỉ muốn biết cậu ta ổn thì cô sẽ rút lui không muốn làm bạn nữa. Cô sợ cậu ta lại gặp rắc rối, nhưng cô không nỡ nói ra. Tính cô hay ngại như vậy nên nhiều khi tự làm khó mình. Cô đành ừ rồi đi đến rạp chiếu phim.
Cô và cậu ta quyết định xem một bộ phim hành động, cô thích xem phim hành động mà cậu ta cũng vậy. Thấy vui vui vì có người cùng sở thích. Tự nhiên cô nhớ đến lần xem phim cùng hai người bạn, cậu ta cũng ngồi gần cô. Giờ cô nghĩ, chắc là cậu ta cố ý rồi.
Trong khi chờ tới giờ xem phim, cô và cậu ta ngồi chờ ngoài ghế. Thú thật thì cô đi chung với cậu ta cứ một trời một vực vậy, nhiều khi thấy ngại luôn. Cậu ta quá cao, quá đẹp trai, còn cô nhan sắc tầm thường, chiều cao quá khiêm tốn. Mà không biết do cái duyên hay sao à, hay do cô lùn quá mà cô quen con trai toàn cao cao không. Có mấy người cao trên 1m80 luôn. Nhìn cậu ta chắc cũng tầm đó trở lên. Thấy con gái nhìn cậu ta hoài, còn cậu ta thấy mặt dửng dưng cứ như chuyện này là phải vậy rồi. Cô thấy có chút hãnh diện, vì xấu như cô mà đi chung với trai đẹp chắc có nhiều người ghen tỵ lắm. Nhiều khi nghĩ sợ chưa kịp hãnh diện chắc ăn axit đậm đặc luôn rồi. Ha ha…
– Chị đi mua nước với bắp nha?
Cậu ta giật mình như quên điều gì.
– Quên mất, để em đi mua cho.
– Thôi để chị mua, nãy giờ em dành trả hết rồi còn gì, ít nhất cũng phải để chị trả một lần chứ. Không lần sau chị không đi nữa đâu.
Cậu ta lưỡng lự rồi cũng đành để cô đi mua. Cô và cậu ta chọn dãy ghế G, cô thích dãy ghế này. Ngày trước cô và anh cũng thế. Giờ tới đâu cô cũng thấy kỉ niệm giữa cô và anh hết. Muốn quên cũng đâu phải dễ, trừ khi cô xa cái thành phố này thì may ra. Phim rất hay, vừa coi vừa ăn bắp thì quá tuyệt vời. Đang lấy bắp thì có một bàn tay chậm vào tay cô, cô quay lại thấy tay cậu ta đang cầm trúng tay cô, cô có chút bối rối rút tay lại, cậu ta cũng vậy. Cả hai cười gượng, không ai nói gì nhưng đều biết người kia cũng bối rối như mình.



Coi xong cậu ta lại muốn đi ăn, cô thật sự rất vui vì hôm nay đi chơi với cậu ta nhưng cô muốn về, vì sau bữa hôm nay cô không muốn gặp câu ta nữa.
– Thôi về đi.
Cậu ta đang vui nghe cô nói vậy mặt buồn thấy rõ.
– Đi ăn xong rồi về được không?
 

Vợ Người Ta

Gia nhập giang hồ
PHẦN 6(TIẾP):
Nghe giọng cậu ta có chút nhõng nhẽo trong đó. Thật thân làm chị khổ quá mà, ngày trước anh cũng vậy, nhõng nhẽo với cô như con nít. Nhiều khi cô hay ghẹo, nhõng nhẽo hoài tui tưởng là em tui không à. Anh hứ một tiếng rồi ôm cô vào lòng. Chị yêu em? Cô cười, ai yêu chứ, ảo tưởng hả? Lòng cô lại nặng trĩu. Thì thôi ăn với cậu ta một bữa nữa chắc cũng không sao. Cô ừ miễn cưỡng, cậu ta nhe miệng cười, quơ tay nắm tay cô kéo đi, cô hơi bất ngờ rút tay lại nhưng cậu ta không buông. Mang tiếng đi chứ cô như là chạy chậm vậy, một bước của cậu ta bằng ba bước của cô. Cô khó chịu khi cậu ta nắm tay cô, thật lòng cô không muốn. Tự dưng cô có linh cảm không tốt, bất giác thấy sợ sợ. Lòng quặn lại. Cậu ta thấy mặt cô khó chịu, mới từ từ buông tay. Cô không nói gì, mặt cúi nhìn xuống đất. Tự dưng không khí có chút nặng nề.
– Đi ăn gì?
Cô lên tiếng, cố gắng gượng cười.
– Chị thích ăn gì?
– Mì ramen hén?
– Được, ăn đâu?
– Aeon Mall.
Cô và anh vẫn thích ăn ở đó, vì không có chỗ nào cô và anh thấy ngon hơn ở đó. Cô không hiểu sao khi cô trả lời cứ như quán tính, giống như anh đang hỏi cô vậy. Ăn ở những chỗ cô và anh thường xuyên ăn. Cứ vậy làm sao cô có thể quên anh được chứ. Mặc dù đôi khi cô nghĩ rất hận anh, nhưng càng hận cô càng yêu anh hơn thì phải. Không giây phút nào cô không nhớ đến những kỉ niệm mà cô và anh đã có. Nó làm tim cô đau, tự dưng nước mắt ươn ướt nơi khóe mắt. Cô ráng kiềm chế, cô sợ cậu ta lại phát hoảng lần nữa. Tới quán mì ramen quen thuộc. Cô gọi đúng món mà cô vẫn thường hay đi ăn với anh. Cô không bao giờ thay đổi được khẩu vị, vì ăn quen rồi ăn món khác cô thấy không ngon miệng.
Mùi quen thuộc, ăn vào thật thích. Cậu ta nhìn cô ăn ngon miệng quá, bất chợt hỏi:
– Chị hay ăn ở đây lắm hả?
Cô gật đầu không nói. Cậu ta cứ nhìn cô, mặt trầm lại như muốn nói điều gì đó.
– Sao? Em không thích mì ramen hả?
– Không. Long dễ ăn lắm.
Giề? Xưng tên nữa.
– Sao nay em nói chuyện lạ vậy?
– Lạ chỗ nào?
Cô nhìn cậu ta, không biết là cậu ta không biết thật hay giả vờ không biết đó. Cô lườm cậu ta một cái.
– Còn hỏi nữa.
Cậu ta cười cười.
– Thích vậy được không?
Cái gì vậy trời, dám nói thích vậy nữa chứ. Nhỏ hơn tui 10 tuổi đó ông tướng. Nghĩ lại cô cũng tự cười nhạo mình. Anh nhỏ hơn cô 11 tuổi cô còn gọi anh được, huống gì…
– Thích cũng không được, chị không đồng ý.
– Pháp luật có cấm gọi người lớn tuổi hơn bằng tên không?
Cậu ta muốn cô tức chết mà, trả treo nữa chứ, gan to bằng giời mà.
– Không cấm nhưng chị cấm, lộn xộn quá.
– Nhưng Long vẫn thích.
Tức chết được.
– Không nói nhiều, quyết định vậy đi.
– Làm bạn gái Long nhé?
Cô thiếu chút nữa là phun mì ra rồi.
– Cái gì?
Cô sờ chán cậu ta.
– Em bệnh rồi hả, uống thuốc chưa?
– Long nói thật đó.
Lúc này thì cô không thể giỡn được rồi. Gặp nhau được bao lâu, mà thời gian gặp cũng không phải là nhiều. Làm sao mà cậu ta có thể thích cô nhanh vậy chứ?
– Em nói giỡn à?
– Không, thật đó.
– Thôi chị không giỡn với em. Ăn nhanh đi rồi về.
Thật ra là cô muốn độn thổ chui xuống đất cho rồi. Trường hợp này cô không ngờ tới. Vết thương lòng còn chưa lành, cảm giác thích một người còn không có thì làm sao mà cô có thể bắt đầu tình cảm với cậu ta chứ? Cô chẳng biết làm sao, tự nhiên ăn không ngon nữa. Cô muốn về thật nhanh, cô không muốn nán lại giây phút nào nữa. Thật ra cô rất quý cậu ta, cô xem cậu ta như một người em, giờ gặp tình cảnh vậy, cô thấy hoang mang vô cùng.
Về không ai nói câu nào. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Cô cũng không ôm cậu ta nữa. Tự nhiên cô cảm thấy cậu ta thật xa lạ. Không lẽ cứ phải làm bạn gái mới thân thiết được sao? Lòng cô trùng xuống.
Về đến nhà, cô nói cậu ta đi cẩn thận rồi nhanh chân lên trên. Cậu ta nói với theo.
– Long xin lỗi đã làm cho Linh phải khó xử. Nhưng Long thật sự thích Linh. Long sẽ đợi câu trả lời của Linh.
Cô bước nhanh như bay, vào phòng mà hồn cô còn lạc đâu đó. Cô nhìn hé qua màn cửa sổ, cậu ta vẫn đứng đó nhìn lên. Ánh mắt có vẻ buồn, nhưng cô biết phải làm sao. Ly hôn với anh chưa được 1 năm, vết thương đó còn chưa lành. Nhiều khi cô nghĩ, hay vứt bỏ lòng tự trọng đi để kéo anh về bên mình. Nghĩ rồi lại trùng xuống, rồi cô bật khóc. Khóc như mưa vậy đó, cô đau đớn tột cùng. Cô không muốn theo vết xe cũ, mà sao ông trời cứ trêu người cô vậy. Muốn thử thách lòng cô sao?
Nghe tiếng xe chạy đi cô biết cậu ta đã về. Cô phải làm sao đây? Mình anh chưa đủ sao, giờ lại thêm một người nữa. Không lẽ giờ cô phải trốn chạy lần nữa sao? Đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn cảm giác hoang mang tột cùng. Cô đi tắm, rồi vùi đầu vào máy tính. Đi cả ngày bỏ bê khách hàng, cô biết dạo này mình lơ là chuyện buôn bán. Quá nhiều việc xảy ra thật ra cô không thật sự tập trung vào kinh doanh được.
Trả lời tin nhắn khách hàng, quá nhiều mất gần 2 tiếng mới xong. Rảnh lại nghĩ đến chuyện vừa xảy ra. Tin nhắn của cậu ta xuất hiện. Cô thật sự không mong chờ tin nhắn này. Nhưng cô vẫn đọc, cô không thể trốn tránh được, phải đối diện thôi.
 

Vợ Người Ta

Gia nhập giang hồ
PHẦN 7:

Long xin lỗi, chắc Long hấp tấp quá làm Linh khó xử. Long biết, nhưng Long không kiềm chế được cảm xúc của mình. Thời gian qua, Long nghĩ mình ngộ nhận thôi. Long để thời gian thử lòng mình có thật sự thích Linh không? Nhưng lúc nào Long cũng nghĩ đến Linh không ngừng. Lần đầu tiên gặp Linh, không hiểu sao tim Long đập rất mạnh. Long biết, Long không có nghề nghiệp gì, chắc Linh nghĩ Long chỉ là một thằng nhóc ăn chưa no lo chưa tới, chỉ biết ăn chơi thôi nên sẽ khó chấp nhận Long. Nhưng Long hứa sẽ cố gắng học hành. Thật ra gia đình Long có công ty riêng. Hiện chỉ có anh hai quản lý, ba mẹ Long đang ở nước ngoài, ba mẹ muốn Long quản lý giúp anh hai mà Long chỉ biết chơi bời thôi. Từ ngày gặp Linh, không hiểu sao Long muốn làm một người đàn ông biết lo cho sự nghiệp và gia đình. Long biết bữa anh hai nói Linh rất buồn phải không? Long xin lỗi, đều do Long. Chỉ cần Linh ở bên Long, thì Long sẽ có động lực hơn. Long sẽ để thời gian Linh suy nghĩ, Long không muốn Linh khó xử. Được không?
Cô đọc từng chữ không sót. Cô lưỡng lự không biết có nên trả lời cậu ta không. Mà thật ra cô cũng chẳng biết nên nói gì nữa. Giờ không lẽ cô nói chỉ xem cậu ta như em trai thôi à. Nói ra rồi dập tắt luôn sự nghiệp của cậu ta sao? Làm vậy có ác quá không? Mà không nói thì không khác gì cô cho cậu ta cơ hội? Cô không dám nghĩ tiếp nữa. Nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn quyết định trả lời.



– Hiện tại chị không muốn nghĩ về việc này. Thôi ngủ sớm đi.
Rồi cô out luôn. Cô sợ, cô sợ phải đối diện với sự thật này. Cô lại khóc, càng khóc cô càng nhớ anh. Anh hằn sâu vào tâm trí cô rồi, cô không thể bỏ được. Tim đau quá, cô phải làm sao đây? Nhớ anh mà không thể nhắn tin chứ đừng nói gì gọi điện. Cô nằm khóc cho đến khi mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Sáng dậy, mắt sưng chù vù luôn. Xấu gớm, làm sao đi tập gym. Thui ở nhà mai đỡ thì đi, mở cửa sổ ra cho thoáng, cô nhìn xuống dưới không thấy cậu ta. Cô nghĩ chắc cậu ta để cô có thời gian suy nghĩ thật đây. Mà thôi, cô cũng không muốn gặp, mà có gặp cô cũng chẳng biết nói gì. Lười nhác quá, quay vào ngủ tiếp. Cô buồn thì buồn nhưng ngủ thì vẫn ngủ, người đuối quá mà.
Từ ngày gặp cậu ta đến giờ cũng hai tuần rồi chứ ít đâu, cậu ta cũng không thấy liên lạc, cô nghĩ chắc cậu ta muốn cô thoải mái suy nghĩ đây. Mà cô có nghĩ cũng chẳng nghĩ được gì, lời muốn nói thì không nói được. Thà không gặp cậu ta cho thoải mái. Nghĩ tới thôi đầu cô muốn nổ tung rồi.
Thèm trà đào quá, nghĩ là xách xe đi. Tới quán quen thuộc, tự nhiên cô rùng mình, làm ơn đừng để con gặp ông nội kia. Cô chọn bàn chỗ góc khuất, mới đặt đít xuống, điện thoại đổ chuông, số lạ, chắc là khách hàng gọi.
– Alo.
– Long đây.
Cô giật thót tim. Làm sao cậu ta biết số điện thoại của cô được chứ? Cô bán hàng online có để số điện thoại nhưng làm sao cậu ta biết được trang của cô?
– À, gọi chị có việc gì không?
– Long chỉ muốn hỏi thăm thôi. Đang đâu vậy?
Cô định không muốn nói, nhưng cô ngại nói dối.
– Đang cà phê.
– Một mình hay với bạn?
Sao giống điều tra tui vậy trời.
– Một mình.
– Có cần Long ra uống chung không?
– Thôi, chị uống chút rồi về thôi à.
– Không muốn gặp Long hả?
Hỏi khó đỡ quá.
– Không, chỉ là muốn một mình thôi.
– Cho Long uống chung đi?
Chơi trò năn nỉ mới ghê. Cô im lặng, thật ra là không biết nên nói gì, từ chối hoài cũng không ổn.
– Sao?
– Ừ, muốn thì qua.
Bên kia cúp máy. Cô thở dài, lần này chắc khó né tránh đây. Bỗng có người ngồi trước mặt, là cậu ta. Trời, đừng nói theo dõi tui nha. Cô trợn mắt.
– Biến hay sao mà nhanh vậy.
Cậu ta chỉ cười, nụ cười đáng ghét ghê. Cô ngại không dám nhìn mặt cậu ta, cô sợ phải trả lời câu hỏi của cậu ta.
– Đi một mình không rủ người ta nha.
– Ai biết khi nào em rảnh mà rủ, mà chị thích thì đi thôi, đợi em qua mất hứng đi sao.
Cậu ta xoay xoay ly nước, chắc lại muốn nói điều gì đây?
– Tuần sau Long đi nước ngoài.
– Ừ. Có việc hả?
– Ba mẹ muốn Long qua đó một thời gian để học.
– Ừ, tốt mà.
– Nhưng trước khi đi Long muốn câu trả lời của Linh?
Điều cô lo sợ cuối cùng cũng đã đến. Cô nghẹn nơi cổ họng, thật sự cô không biết trả lời sao nữa.
– Linh không thích Long hả?
Không phải là không thích, mà cô chỉ thích theo kiểu khác thôi chứ không phải kiểu trai gái. Làm sao nói đây, chắc tui chết quá. Cô ước gì có điện thoại để cô khỏi phải trả lời hay có cái lỗ chó chui xuống cũng được.
– Chỉ là chuyện này đột ngột quá chị tạm thời không thích ứng được. Với lại chị thật sự chỉ coi em là em trai thôi.
Mặt cậu ta buồn so, cô biết trước sau gì cũng phải nói, để càng lâu càng khó cho cả hai.
– Ừ.
Cậu ta trả lời cụt ngủn. Cả hai không nói gì, không gian như trùng xuống. Cô không dám nhìn cậu ta, cô sợ phải thấy khuôn mặt đau khổ kia. Cô sợ mình yếu lòng. Mà cô không cho phép mình như vậy. Khi về cậu ta chỉ nói, nhớ giữ gìn sức khỏe. Rồi cậu ta rồ ga đi. Nhìn bóng dáng cậu ta xa dần mà lòng cô thắt lại. Cô biết cậu ta rất buồn, nhưng cô biết phải làm sao. Thà giờ khổ ít còn hơn sau này khổ nhiều. Coi như đã từ chối rồi mà sao lòng cô không thoải mái chút nào. Cô cảm thấy mình thật ác, cô biết từ giờ cô sẽ không gặp cậu ta nữa. Khi cậu ta nói cô giữ gìn sức khỏe coi như lời chào tạm biệt rồi. Chẳng phải đó là điều cô muốn sao, không muốn gặp cậu ta nữa. Vậy mà cô có vui lên đâu, chỉ thấy lòng đau nhói. Tự nhiên có chút hụt hẫng. Thật chẳng ra làm sao hết.


 

Vợ Người Ta

Gia nhập giang hồ
PHẦN 7(TIẾP):
Cô muốn gọi điện xin lỗi, nhưng kiềm lòng lại. Tại sao cô lại nghĩ nhiều về cậu ta như vậy, hay do cô có lỗi. Cô thở dài, lòng như lửa đốt. Tức quá, chịu không nổi. Cô bấm số gọi, không thấy ai bắt máy. Không lẽ cậu ta chưa về tới nhà. Cũng hơn hai tiếng rồi còn gì. Tự nhiên cô lo lắng thật sự. Không biết cậu ta có sao không? Có gặp chuyện gì không? Trời ơi, muốn tui lo chết mới hả dạ hả trời. Cô gọi lại lần nữa, vẫn không nghe máy. Đến tối chờ cậu ta gọi lại mà không thấy. Cô chịu không nổi tính bấm gọi lần nữa thì cậu ta gọi lại.
– Alo, em…
Cô chưa kịp nói tiếp thì bên kia một giọng nam lạ hoắc nói.
– Chị là bạn của số điện thoại này hả?
– Ừ.
– Anh ấy say rồi đang nằm ở quán, chị đến đón anh ấy về đi.
Cô xin địa chỉ, thay quần áo xách xe đi. Có cần phải vậy không trời, bộ uống say là quên hết à? Cô lẩm bẩm nhưng lòng rất sốt ruột. Chạy tới quán thấy cậu ta nằm một đống trên ghế, miệng liên tục nói tại sao. Cô nhìn mà đau lòng không chịu được. Sao ra nông nỗi này chứ? Cô lay cậu ta dậy.
– Về thôi.
Cậu ta mở mắt, thấy cô.
– Đến đây làm gì? Tui tưởng Linh không thích gặp tui chứ? Về đi, mặc kệ tui.
Cô kéo cậu ta dậy, cậu ta đẩy cô ra suýt nữa cô té luôn. Thiệt cô muốn bỏ đi cho rồi nhưng không đành lòng. Cô lại kéo cậu ta dậy, nói thật cô không đủ sức để kéo, kéo một hồi cô mệt đừ người luôn. Cô đang tính chạy ra nhờ quản lý giúp thì cậu ta kéo cô lại, ôm cô thật chặt, thiếu điều cô muốn ngộp thở. Người thì toàn mùi rượu không.
– Bỏ Long đi thật sao? Đừng bỏ Long mà? Đừng bỏ Long.
Tình huống này cô thật không biết phải làm sao nữa. Cô đành dỗ dành.
– Không bỏ, không bỏ, về nhà thôi. Buông chị ra, ngộp thở quá.
Lúc này cậu ta mới nới lỏng tay, cô nói để cô kêu quản lý gọi xe giúp. Cô nhờ quản lý gọi dùm một chiếc taxi và nhờ để xe lại qua đêm. Quản lý phụ cô đưa cậu ta ra xe, người gì mà nặng ghê. Lên xe cô nói tài xế chở về nhà cậu ta.
Đến nơi thấy nhà tối thui, cô bấm chuông rồi mới giật mình. Chết, thế nào cũng gặp anh ta, rồi lại nghe anh ta chì chiết nữa đây. Muốn làm người tốt đâu phải dễ. Đợi hoài không thấy ai mở cửa, cô hỏi cậu ta có chìa khóa mở cửa không? Cậu ta chỉ tay vào trong túi quần, cô đỏ mặt. Ai dám lấy chứ. Thấy cậu ta đứng không vững mà cô thì không thể đỡ nổi nữa nên đành liều lấy vậy. Thật là ngại chết đi được.
Lấy được chìa khóa thì cô cũng bủn rủn hết tay chân. Sao cửa không có ổ khóa ta? Thấy có một cái nút bấm như cửa cuốn vậy. À, cô nghiệm ra là dùng điểu khiển từ xa. Cửa mở cô dìu cậu ta vào, mới tới cửa thấy đèn sáng anh ta đứng chần dần trước cửa. Anh ta nhìn cô bằng nửa con mắt, cô bất giác lạnh xương sống. Anh ta tới đỡ em trai dìu lên phòng, mặt lạnh như băng. Cô muốn đi theo nhưng sợ anh ta nói cô này nọ nữa nên đành đứng ở cửa nói với theo.
– Tôi xin phép về đây.
Anh ta không phản ứng gì, cô nhìn anh ta khuất rồi mới quay đi, miệng lẩm bẩm. Không cám ơn được một tiếng.
Cô ra đứng ngoài cổng, gọi taxi đến. Thiệt chứ đi nghe taxi là cô cũng muốn say luôn. Nãy lo cậu ta quá nên quên giờ nghĩ tới tự nhiên muốn nôn rồi. Trời khuya lạnh thật, cô đang đợi taxi tới thì nghe tiếng nói đằng sau lưng. Giật bắn người cô quay lại. Không biết anh ta đứng đó từ lúc nào. Cô không dám nhìn vào mắt anh ta, cô sợ nhìn anh ta sẽ ăn tươi nuốt sống cô vậy. Cô đang tính giải thích vì sao cô đưa cậu ta về, thì anh ta lên tiếng:
– Tại sao cô cứ bám lấy em tôi hoài vậy? Cô thấy nó khờ nên muốn moi tiền của nó hả?
Cô tức đến ói máu luôn. Tưởng anh ta nói cám ơn vì đã đưa em anh ta về, vậy mà anh ta lại nghĩ cô moi tiền cậu ta chứ. Lần này cô chịu không nổi nữa, cô bực tức nói:
– Bộ anh chỉ nhìn được đến đó thôi hả? Lần nào gặp anh cũng nói nặng nhẹ tôi vậy? Anh nghĩ tôi moi tiền em anh hả? Xin lỗi tôi không thèm. Dù tôi có chết đói cũng không thèm. Đừng nghĩ ai cũng muốn tiền nhà anh. Anh xem thường người khác vừa thôi chứ.
Cô lườm anh ta một cái rồi bỏ đi.
– Đứng lại. Ai cho phép cô đi.
Cô quay lại nói.
– Giờ anh còn có quyền quyết định người khác đi hay ở lại hả?
Cô bướng bỉnh bước đi tiếp. Anh ta quát lớn.
– Đứng lại.
Cô giật bắn người, đứng lại.
– Anh muốn cái gì đây, đi cho khuất mắt anh cũng không được sao?
– Vào nhà.
Anh ta lạnh lùng nói. Cô đứng lưỡng lự, thiệt cô chỉ muốn đi cho khuất mắt anh ta thôi mà cũng khó vậy sao trời. Cô trả lời:
– Tôi không thích.
Toan tính bước đi tiếp. Anh ta lại quát tiếp:
– Vào nhà.
Ngay lúc đó taxi tới, cô mừng quá. Định chạy ra xe thì anh ta kéo ngược cô lại. Ra hiệu cho taxi không đi nữa. Anh ta kéo cô vào nhà. Cô la lên:
– Đau, anh nắm tay đau quá, buông ra.
Anh ta nhất định không buông, bấm cổng đóng lại. Trong lòng cô tức không chịu được, chỉ ước anh ta biến mất đi cho rồi. Vào đến nhà anh ta mới buông tay cô ra. Tay đau không chịu nổi, bầm hết cả tay rồi. Cô nhìn anh ta với ánh mắt căm thù chỉ thiếu điều không bóp cổ được (căn bản là do với không tới cổ). Mặt anh ta lạnh băng, không chút xót thương. Cô tức muốn khóc luôn cho rồi. Anh ta kêu cô ngồi xuống ghế, cô không ngồi.
– Ngồi xuống.
Anh ta quát lên. Thiệt anh ta là cái thá gì chứ mà ra lệnh cho cô. Mặt cô lì lợm, nhất định không ngồi.
– Bây giờ ngồi xuống hay muốn bị đau nữa.
Trời ơi, tức quá đi. Cô tức tưởi ngồi xuống khó chịu vô cùng. Thấy anh ta đi đâu lát quay lại trên tay cầm hộp thuốc. Anh ta lấy bông gòn ra giờ cô mới để ý tay cô bị chảy máu. Chắc nãy do anh ta cầm nên tay cào trúng, giờ cô mới thấy rát. Anh ta lấy bông gòn tính thấm máu trên tay cô, cô rút tay lại, anh ta quăng cho cô một ánh mắt toàn dao. Bất giác cô thấy sợ đành để cho anh ta thấm máu vậy. Anh ta làm rất nhẹ nhàng, không thấy như lúc nãy. Khác xa một trời một vực, giờ cô mới để ý đến khuôn mặt anh ta. Rất đẹp, rất nam tính. Một người đàn ông như vậy mà có thể đối xử với phụ nữ bạo lực như vậy thiệt không dám nghĩ đến mà. Thấm máu xong anh ta bôi thuốc đỏ rồi băng cho cô, thấy anh ta chăm sóc vậy thật cô không dám tưởng tượng được. Đang suy nghĩ cô giật mình khi nghe anh ta nói.
– Theo tôi.
Cô hỏi lại.
– Đi đâu?
Anh ta không trả lời, mà đi lên lầu, cô lưỡng lự không biết có nên đi hay không. Chần chừ một hồi cũng phải lết xác theo. Không biết sao gặp anh ta cô như chú mèo ngoan vậy, nghe lời răm rắp. Lên đến nơi anh ta nói.
– Ngủ phòng này.
Cô cũng hơi bất ngờ, đang tính nói là không sao cô có thể về nhà ngủ được nhưng lại thôi. Cô biết dù cô có nói gì thì anh ta cũng không nghe. Đành lủi thủi vào phòng. Quay lại định nói cám ơn nhưng anh ta quay đi mất. Lát sau nghe tiếng gõ cửa, cô hơi sợ, không biết anh ta định làm gì nữa. Nấn ná một lúc cô cũng đành phải mở cửa, anh ta đưa cho cho bàn chải đánh răng có quét sẵn kem đánh răng và một cái khăn mặt. Cô cầm miệng lí nhí nói cám ơn. Anh ta bước đi không nói gì. Cô đóng cửa, không biết anh ta là thể loại gì đây. Vừa mới đây còn như một con thú hung dữ, giờ lại dịu dàng chăm sóc. Thật không hiểu nổi mà.
Nhìn tay bắt đầu bầm tím, đau chịu không nổi. Cô đi đánh răng, rửa mặt rồi leo lên giường. Giờ cô mới để ý, căn phòng rất đẹp. Đúng là nhà giàu có khác. Thật là êm ái và thoải mái. Cô mệt đừ người, chỉ muốn ngủ thật ngon giấc. Cô muốn qua phòng Nguyên Long xem cậu ta sao rồi nhưng không dám. Có anh ta ở nhà thì nghĩ thôi cũng làm cô sợ chứ đừng nói là qua đó. Cô thở dài, không biết kiếp trước cô sống ác hay sao mà kiếp này toàn gặp chuyện trời ơi thôi.
 
Bên trên