Diệu Yến
Gia nhập giang hồ
Y như tên topic luôn. Mình thấy Game Yulgang cũng có khá nhiều bạn nữ chơi. Mà con gái thì ai cũng thích đọc sách, hay mơ mộng mấy chuyện tình đẹp . Đúng hem. Thế nên mình có hỏi ý kiến anh HLV và lập ra cái Topic này để post truyện Ngôn tình ( truyện tình cảm Trung Quốc ) lên cho mấy bạn đọc . Lưu ý : Diệu Yến này chỉ thích thích buồn, đau khổ nên truyện mình post đa số là buồn, bạn nào ko chịu được thì đừng đọc nha >~<.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tang Ca:
Lời dẫn
Từ trên thành cao thả người rơi xuống đổi lấy thiên hạ về tay Trường Dạ Hầu ….
Nàng hóa thành cô hồn, giờ giờ phút phút bầu bạn bên cạnh hắn …
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tang Ca:
Lời dẫn
Từ trên thành cao thả người rơi xuống đổi lấy thiên hạ về tay Trường Dạ Hầu ….
Nàng hóa thành cô hồn, giờ giờ phút phút bầu bạn bên cạnh hắn …
Phá quốc
Hoàng Thành chìm trong khói lửa, đỏ rực cả một góc trời. Trên cao, tầng tầng mây đen chậm rãi cắn nuốt một mảnh trăng tàn.
Ta một thân xiêm y hoa lệ, cố sức lê bước trên những bậc đá xanh dẫn lên tường thành. Xưa nay ta vốn không thích rườm rà, vậy nên nếu không thật cần thiết, ta cũng sẽ không mặc loại y phục như vậy. Mà có đi chăng nữa, cũng phải có đám tỳ nữ đi phía sau giúp ta nâng vạt váy.
Nhưng hiện giờ thì không.
Thay vào đó là những binh sĩ khôi giáp nặng nề, tay cầm trường mâu nhuốm đầy máu tươi, mặt không đổi sắc áp giải ta đi lên cổng thành.
Trên cổng thành, chiến kỳ phần phật tung bay, còn chưa đến nơi đã có thể nghe tiếng phụ nữ than khóc. Bước qua thi thể một vị phụ nhân tứ chi đã lạnh ngắt trên đất, ta lạnh lùng, quyết tuyệt đi đến nơi cao nhất trên đài.
Xa xa mây đen vần vũ, áng chừng sắp có một trận mưa to.
Dưới chân thành, ba mươi vạn đại quân dàn trận hình cánh cung vây kín xung quanh, sẵn sàng đợi lệnh.
Nhiều người như vậy, trừ bỏ tiếng chiến mã buồn bực hí vang, cũng không thấy có thanh âm gì khác. Gió đêm mang theo hơi thở máu tanh lạnh như băng tạt vào mặt, ta buông vạt váy diễm lệ trong tay, mặc nó loạn bay theo gió. Ta thầm nghĩ, trong đêm, ngoại trừ máu tươi, giá y ( áo cưới ) đỏ rực trên người ta lúc này là diễm lệ nhất.
Lưỡi gươm sắc lạnh mang theo mùi máu tanh kề sát cổ, sát khí của nam tử khôi giáp chỉnh tề phía sau khiến từng cái lông tơ của ta dựng đứng cả lên. Hắn khàn giọng kêu:
“Trường Da hầu An Tử Vụ !”
Ba mươi vạn tướng sĩ dưới thành đều lặng im. Ta rủ mi che giấu thần sắc trong mắt, tựa như một bức tượng gỗ không cảm giác.
“An Tử Vụ !” Nam tử phía sau giận dữ quát, “Trẫm lệnh ngươi mau chóng bước ra, chậm trễ ta liền khoét một con mắt phu nhân ngươi, trễ một khắc liền đem ả làm “Nhân trệ” !”
Nhân trệ, chặt bỏ tứ chi, khoét mắt cắt lưỡi, chính là hình phạt mà vị quân vương sau lưng ta ưa thích nhất.
Ta vẫn rủ mắt liễm thần, không lộ nửa phần cảm xúc.
Đại quân dưới cổng thành có chút xao động. Bọn họ phần lớn đều là thủ hạ cũ của phu quân ta, Trường Dạ Hầu, rất nhiều tướng lãnh ta cũng quen biết. Giết một nữ tử chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng trường hợp này lại khác. Tàn nhẫn giết nữ nhân của người lãnh đạo phản quân, đó chính là một loại uy hiếp.
Càng chưa nói đến phần đông gia quyến của tướng lãnh, binh sĩ cũng bị dồn đến trên tường thành đang sợ hãi than khóc. Lúc này giết ta như vậy chính là để cảnh cáo, hồi sau bản thân họ cũng sẽ bị sát hại tàn nhẫn như vậy. Các tướng sĩ hành quân bên ngoài đã lâu, điều mong nhớ duy nhất chính là phụ mẫu cùng thê nhi trong nhà, nếu giết họ …
Chiến thuật tâm lý của vị quân vương kia thực tàn nhẫn.
Có tiếng vó ngựa từ dưới thành truyền đến. Thanh âm kỳ thực rất nhỏ, nhưng ta có thể nghe được. Có lẽ lúc trước từng là ca cơ mấy năm, đối với âm thanh càng thêm mẫn cảm, cũng có lẽ bởi đó là “Long Di”, bảo mã mà ta cùng chàng chọn.
Quân sĩ hai bên dạt ra chừa lại một con đường nhỏ, nam tử ghì chặt dây cương, không nhanh không chậm thúc ngựa xuất hiện giữa tầm mắt mọi người.
Màn đêm bao phủ khắp nơi, ánh đuốc lập lờ không giúp ta thấy rõ khuôn mặt chàng, chỉ thấy được sống lưng thẳng tắp cùng ngân giáp phủ kín khối cơ thể hoàn mỹ. Đây không phải lần đầu ta thấy chàng mặc chiến bào, nhưng lại là lần đầu tiên thấy dáng vẻ chàng trên chiến trường.
Thiếu đi một phần hiền hòa, nhiều hơn một phần sắc bén.
Khóe môi không tự chủ nhếch lên một đường cong. Đó chính là phu quân ta — Trường Dạ hầu, An Tử Vụ. Bây giờ là chủ soái phản quân, đứng lên lật đổ kẻ cai trị tàn bạo của đất nước này.
Thấy Tử Vụ đi tới, tên Hoàng Đế phía sau ta có chút cao hứng. Dù sao tin đồn ta cùng chàng tình cảm thắm thiết mặn nồng cũng lan khắp kinh thành, người người đều biết. Bọn họ đều nghĩ ta cùng Tử Vụ là một đôi sinh tử tương tùy
Sinh tử tương tùy.( sống chết có nhau )
Chỉ có ta biết, đây chỉ là điều Tử Vụ muốn để bọn họ thấy.
“Trường Dạ Hầu, nếu ngươi nguyện lui quân, trẫm có thể bỏ qua cho phu nhân ngươi, cũng không kể hiềm khích trước kia, tiếp tục để ngươi làm quan trong triều, nguyện trung thành với đại Tề ta !”
Làn gió mang theo sương đêm ẩm ướt cuồn cuộn nổi lên, chiến kỳ phần phật tung bay mà người trên ngựa kia vẫn không một chút nhúc nhích.
Chàng vẫn chưa trả lời, nhưng ta cũng đã biết được đáp án.
Trầm mặc của chàng khiến hơn mấy vạn người nín thở chờ đợi.
Ta nhắm chặt mắt lại, đủ rồi, sự trầm mặc trong chớp mắt ấy không uổng một phen tư tâm của ta gửi vào trong bộ giá y. Cả đời này, Tang Ca có thể đổi được chút do dự trong thoáng chốc kia của An Tử Vụ …
Ta một thân xiêm y hoa lệ, cố sức lê bước trên những bậc đá xanh dẫn lên tường thành. Xưa nay ta vốn không thích rườm rà, vậy nên nếu không thật cần thiết, ta cũng sẽ không mặc loại y phục như vậy. Mà có đi chăng nữa, cũng phải có đám tỳ nữ đi phía sau giúp ta nâng vạt váy.
Nhưng hiện giờ thì không.
Thay vào đó là những binh sĩ khôi giáp nặng nề, tay cầm trường mâu nhuốm đầy máu tươi, mặt không đổi sắc áp giải ta đi lên cổng thành.
Trên cổng thành, chiến kỳ phần phật tung bay, còn chưa đến nơi đã có thể nghe tiếng phụ nữ than khóc. Bước qua thi thể một vị phụ nhân tứ chi đã lạnh ngắt trên đất, ta lạnh lùng, quyết tuyệt đi đến nơi cao nhất trên đài.
Xa xa mây đen vần vũ, áng chừng sắp có một trận mưa to.
Dưới chân thành, ba mươi vạn đại quân dàn trận hình cánh cung vây kín xung quanh, sẵn sàng đợi lệnh.
Nhiều người như vậy, trừ bỏ tiếng chiến mã buồn bực hí vang, cũng không thấy có thanh âm gì khác. Gió đêm mang theo hơi thở máu tanh lạnh như băng tạt vào mặt, ta buông vạt váy diễm lệ trong tay, mặc nó loạn bay theo gió. Ta thầm nghĩ, trong đêm, ngoại trừ máu tươi, giá y ( áo cưới ) đỏ rực trên người ta lúc này là diễm lệ nhất.
Lưỡi gươm sắc lạnh mang theo mùi máu tanh kề sát cổ, sát khí của nam tử khôi giáp chỉnh tề phía sau khiến từng cái lông tơ của ta dựng đứng cả lên. Hắn khàn giọng kêu:
“Trường Da hầu An Tử Vụ !”
Ba mươi vạn tướng sĩ dưới thành đều lặng im. Ta rủ mi che giấu thần sắc trong mắt, tựa như một bức tượng gỗ không cảm giác.
“An Tử Vụ !” Nam tử phía sau giận dữ quát, “Trẫm lệnh ngươi mau chóng bước ra, chậm trễ ta liền khoét một con mắt phu nhân ngươi, trễ một khắc liền đem ả làm “Nhân trệ” !”
Nhân trệ, chặt bỏ tứ chi, khoét mắt cắt lưỡi, chính là hình phạt mà vị quân vương sau lưng ta ưa thích nhất.
Ta vẫn rủ mắt liễm thần, không lộ nửa phần cảm xúc.
Đại quân dưới cổng thành có chút xao động. Bọn họ phần lớn đều là thủ hạ cũ của phu quân ta, Trường Dạ Hầu, rất nhiều tướng lãnh ta cũng quen biết. Giết một nữ tử chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng trường hợp này lại khác. Tàn nhẫn giết nữ nhân của người lãnh đạo phản quân, đó chính là một loại uy hiếp.
Càng chưa nói đến phần đông gia quyến của tướng lãnh, binh sĩ cũng bị dồn đến trên tường thành đang sợ hãi than khóc. Lúc này giết ta như vậy chính là để cảnh cáo, hồi sau bản thân họ cũng sẽ bị sát hại tàn nhẫn như vậy. Các tướng sĩ hành quân bên ngoài đã lâu, điều mong nhớ duy nhất chính là phụ mẫu cùng thê nhi trong nhà, nếu giết họ …
Chiến thuật tâm lý của vị quân vương kia thực tàn nhẫn.
Có tiếng vó ngựa từ dưới thành truyền đến. Thanh âm kỳ thực rất nhỏ, nhưng ta có thể nghe được. Có lẽ lúc trước từng là ca cơ mấy năm, đối với âm thanh càng thêm mẫn cảm, cũng có lẽ bởi đó là “Long Di”, bảo mã mà ta cùng chàng chọn.
Quân sĩ hai bên dạt ra chừa lại một con đường nhỏ, nam tử ghì chặt dây cương, không nhanh không chậm thúc ngựa xuất hiện giữa tầm mắt mọi người.
Màn đêm bao phủ khắp nơi, ánh đuốc lập lờ không giúp ta thấy rõ khuôn mặt chàng, chỉ thấy được sống lưng thẳng tắp cùng ngân giáp phủ kín khối cơ thể hoàn mỹ. Đây không phải lần đầu ta thấy chàng mặc chiến bào, nhưng lại là lần đầu tiên thấy dáng vẻ chàng trên chiến trường.
Thiếu đi một phần hiền hòa, nhiều hơn một phần sắc bén.
Khóe môi không tự chủ nhếch lên một đường cong. Đó chính là phu quân ta — Trường Dạ hầu, An Tử Vụ. Bây giờ là chủ soái phản quân, đứng lên lật đổ kẻ cai trị tàn bạo của đất nước này.
Thấy Tử Vụ đi tới, tên Hoàng Đế phía sau ta có chút cao hứng. Dù sao tin đồn ta cùng chàng tình cảm thắm thiết mặn nồng cũng lan khắp kinh thành, người người đều biết. Bọn họ đều nghĩ ta cùng Tử Vụ là một đôi sinh tử tương tùy
Sinh tử tương tùy.( sống chết có nhau )
Chỉ có ta biết, đây chỉ là điều Tử Vụ muốn để bọn họ thấy.
“Trường Dạ Hầu, nếu ngươi nguyện lui quân, trẫm có thể bỏ qua cho phu nhân ngươi, cũng không kể hiềm khích trước kia, tiếp tục để ngươi làm quan trong triều, nguyện trung thành với đại Tề ta !”
Làn gió mang theo sương đêm ẩm ướt cuồn cuộn nổi lên, chiến kỳ phần phật tung bay mà người trên ngựa kia vẫn không một chút nhúc nhích.
Chàng vẫn chưa trả lời, nhưng ta cũng đã biết được đáp án.
Trầm mặc của chàng khiến hơn mấy vạn người nín thở chờ đợi.
Ta nhắm chặt mắt lại, đủ rồi, sự trầm mặc trong chớp mắt ấy không uổng một phen tư tâm của ta gửi vào trong bộ giá y. Cả đời này, Tang Ca có thể đổi được chút do dự trong thoáng chốc kia của An Tử Vụ …