Ngông
Gia nhập giang hồ
Nó - một đứa trẻ có nước da ngăm hay lang thang ở những quán nét vỉa hè . Nhà nghèo nó học đến lớp 4 rồi bỏ .
Bố mẹ làm thợ hồ ( tôi nghe người khác kể lại ) , dưới nó 1 đứa em nữa bệnh tâm thần từ nhỏ .
Tôi khi đó chỉ là 1 cô bé ham chơi , Những trò chơi thủa đó của tôi chỉ là Au với Ghost online .
Còn nó , dù ko có điều kiện để ngồi suốt buổi chiều mỗi khi học về như tôi nhưng phải nói là trò gì nó cũng rành từng chi tiết . Tôi quen nó khi nó đang hí hoáy ép đồ cho một anh ngồi cạnh tôi . Rồi cả quán hò reo ... anh đó cám ơn nó và cho nó 5 ngàn để ngồi máy chơi . Tôi vốn tò mò và hỏi thì được biết nó vừa ép đồ thành công cho anh ấy , và đó là game HKGH . Vì sao trò đó lại hấp dẫn cho nhiều người như vậy ... và tôi bắt đầu chơi . Nhưng ko biết phải bắt đầu từ đâu , và nó xuất hiện chỉ cho tôi từng bước . Tôi đã đến với HKGH như vậy đó .
Rồi những buổi nó hết tiền , chỉ đứng chỉ trỏ cho tôi phải thế này - thế kia . Nhiều khi tôi đâm ra bực mình vì nó , nhưng mỗi khi khó hiểu 1 vấn đề gì đó , nó lại trở thành nhà biện hùng xuất sắc thuyết phục tôi . Chơi 1 char Đao đến 4x tôi bỏ sang Thương chỉ vì nhìn skill của Thương đẹp , với lại mấy anh ở quán kêu sang Thương Chính anh ý cho sét đồ ngon để mặc . Tôi nhớ hồi đó chỉ là sét 5x , 6x full pt5 . nhưng mặc vào thì mạnh lên khá nhiều .Nó giúp tôi ép nguyên 1 sét lên + 5 . Nó đùa kêu gọi nó làm sư phụ .
Rồi những buổi vắng người chơi cùng , tôi thường cho nó đánh ké nửa tiếng chỉ để cho ép đồ với kiếm bãi train .
Một thời gian sau tôi đổi quán nét vì phải chuyển nhà nên chơi ở quán khác gần nhà hơn ...
Tôi quay lại quán cũ sau vài tháng vắng bóng , chơi 1 buổi , 2 buổi ... rồi cả tuần đều ko thấy bóng nó đâu cả . Tôi thấy lạ bởi vì nó có ngày nào là ko bén hơi sang quán đâu .
Vào một buổi chiều tôi đến quán chơi , thấy nó đứng ngóng ngoài cửa . Tôi thấy mừng mừng vì gặp lại " sư phụ " ngày nào .
- Vào chơi đi sư phụ , sao đứng ngoài thế này ! Hôm nay ép cho chị cây thương lên 7 với , chị bao nửa tiếng !
Nó lắc đầu , quay người chạy sang bên kia đường . Một lát , nó theo sau đẩy 1 xe nước mía , phía trước là 1 người phụ nữ đang bồng đứa con .
- Nó cai nghiện ( game ) rồi chị à - Một đứa trong quán nói với tôi .
- Sao vậy ? tôi hơi lạ bèn hỏi lại
- Ba nó mới bị chùn xương sống do tai nạn giờ nằm bẹp ở nhà . Mẹ nó chuyển sang bán nước mía , sáng sớm thì gom rác cho cả khu để kiếm thêm . Nó giờ phải làm cùng mẹ nó chứ ko lấy đâu tiền nuôi cả nhà . Lại thêm đứa em thần kinh nữa ...
Bất chợt tôi thấy buồn kỳ lạ . Mình còn được may mắn hơn nó nhiều . Ba mẹ mình khá giả thật nhưng cũng là những đồng tiền mồ hôi nước mắt mà có . Tuổi thơ nó sẽ ra sao ...
Tôi liền chạy theo xe nước mía : - cô ơi ! bán cho con 3 bịch với ... !
Bố mẹ làm thợ hồ ( tôi nghe người khác kể lại ) , dưới nó 1 đứa em nữa bệnh tâm thần từ nhỏ .
Tôi khi đó chỉ là 1 cô bé ham chơi , Những trò chơi thủa đó của tôi chỉ là Au với Ghost online .
Còn nó , dù ko có điều kiện để ngồi suốt buổi chiều mỗi khi học về như tôi nhưng phải nói là trò gì nó cũng rành từng chi tiết . Tôi quen nó khi nó đang hí hoáy ép đồ cho một anh ngồi cạnh tôi . Rồi cả quán hò reo ... anh đó cám ơn nó và cho nó 5 ngàn để ngồi máy chơi . Tôi vốn tò mò và hỏi thì được biết nó vừa ép đồ thành công cho anh ấy , và đó là game HKGH . Vì sao trò đó lại hấp dẫn cho nhiều người như vậy ... và tôi bắt đầu chơi . Nhưng ko biết phải bắt đầu từ đâu , và nó xuất hiện chỉ cho tôi từng bước . Tôi đã đến với HKGH như vậy đó .
Rồi những buổi nó hết tiền , chỉ đứng chỉ trỏ cho tôi phải thế này - thế kia . Nhiều khi tôi đâm ra bực mình vì nó , nhưng mỗi khi khó hiểu 1 vấn đề gì đó , nó lại trở thành nhà biện hùng xuất sắc thuyết phục tôi . Chơi 1 char Đao đến 4x tôi bỏ sang Thương chỉ vì nhìn skill của Thương đẹp , với lại mấy anh ở quán kêu sang Thương Chính anh ý cho sét đồ ngon để mặc . Tôi nhớ hồi đó chỉ là sét 5x , 6x full pt5 . nhưng mặc vào thì mạnh lên khá nhiều .Nó giúp tôi ép nguyên 1 sét lên + 5 . Nó đùa kêu gọi nó làm sư phụ .
Rồi những buổi vắng người chơi cùng , tôi thường cho nó đánh ké nửa tiếng chỉ để cho ép đồ với kiếm bãi train .
Một thời gian sau tôi đổi quán nét vì phải chuyển nhà nên chơi ở quán khác gần nhà hơn ...
Tôi quay lại quán cũ sau vài tháng vắng bóng , chơi 1 buổi , 2 buổi ... rồi cả tuần đều ko thấy bóng nó đâu cả . Tôi thấy lạ bởi vì nó có ngày nào là ko bén hơi sang quán đâu .
Vào một buổi chiều tôi đến quán chơi , thấy nó đứng ngóng ngoài cửa . Tôi thấy mừng mừng vì gặp lại " sư phụ " ngày nào .
- Vào chơi đi sư phụ , sao đứng ngoài thế này ! Hôm nay ép cho chị cây thương lên 7 với , chị bao nửa tiếng !
Nó lắc đầu , quay người chạy sang bên kia đường . Một lát , nó theo sau đẩy 1 xe nước mía , phía trước là 1 người phụ nữ đang bồng đứa con .
- Nó cai nghiện ( game ) rồi chị à - Một đứa trong quán nói với tôi .
- Sao vậy ? tôi hơi lạ bèn hỏi lại
- Ba nó mới bị chùn xương sống do tai nạn giờ nằm bẹp ở nhà . Mẹ nó chuyển sang bán nước mía , sáng sớm thì gom rác cho cả khu để kiếm thêm . Nó giờ phải làm cùng mẹ nó chứ ko lấy đâu tiền nuôi cả nhà . Lại thêm đứa em thần kinh nữa ...
Bất chợt tôi thấy buồn kỳ lạ . Mình còn được may mắn hơn nó nhiều . Ba mẹ mình khá giả thật nhưng cũng là những đồng tiền mồ hôi nước mắt mà có . Tuổi thơ nó sẽ ra sao ...
Tôi liền chạy theo xe nước mía : - cô ơi ! bán cho con 3 bịch với ... !