[Event] Con Đường Một Hiệp Khách

Huyết Ban Nick

Đã Banned 117 Người
Staff member
7 năm trôi qua , một khoản thời gian nói ngắn ko phải ngắn, nói dài cũng chưa phải dài lắm vì nó còn dài nữa. Chắc hẳn trong số các bạn ở đây đều có những trải nghiệm về game HK cho riêng mình. Mình cũng được biết rằng có một số bạn tâm huyết với game, am hiểu game nhưng ko có time tham dự các event để lấy code. Vì đa số các event đó đều quá trâu so với quy định thời gian của các bạn. Vì vậy mình sẽ tổ chức event này để cho các bạn có cơ hội cùng tham gia test và đóng góp công sức cho server.
Thể lệ :
Các bạn hãy viết 1 bài viết chia sẽ lại con đường mà bạn hoặc bang hội ,hoặc nhóm bạn của bạn đã cùng trải qua trong suốt chặng đường 7 năm tồn tại và phát triển của game HK. Có thể là những trận war , những kỷ niệm đẹp , những mối tình ... (tuyệt đối ko kể truyện 18+).
Hình thức :
Các bạn có thể post bài tại đây hoặc gữi đối thoại đến cho mình . ( Click vô tên Huyết Lang Vương rồi chọn bắt đầu đối thoại).
Cách thức chấm điểm :
Sẽ có 1 giải dành cho bài viết có lượt vote nhiều nhất.
1 giải do mình chấm điểm.

( Mọi hành vi post theo hình girl xinh hay tung scandal clip 18+ câu like đều sẽ bị baned vĩnh viễn)
Thân!
 

Mjracle

Tester Dev - Hỗ Trợ Cài Đặt
Theo mình Đoán là chắc mình ẵm trọn 2 giải rồi HLV à >:) ! ko aj tham gia hết là xong 2 giải với ta =))
 

rongonline

Gia nhập giang hồ
Ngày đó, cái ngày mà mình mới chỉ học lớp 6, mọi thứ đối với mình lúc đó có quá nhiều cái mới mẻ, nào là bạn mới, giáo viên mới, nói chung nhiều cái mới lắm, thậm chí còn có cả đôi "Tông Lào" mà mẹ mình mua cho từ tháng trước thì mình cũng gom nó vào "Mới" tất. Nhưng đặc biệt trong nhưng cái mà ngày ấy mình gọi là "mới" đó thì có một thứ mà với mình không biết diễn tả như thế nào nữa.

- Hoang đường, làm quái gì trên đời lại có thứ game gì mà có thể "chat" với nhau trong game được như Yahoo Messengers nhỉ, lại còn có thể gặp mặt nhau như ngoài đời sống vậy -- Mình hét toáng lên khi vừa nghe xong câu chuyện mà tụi bạn kể vể một tựa game thần kỳ đó.

- Ờ! mày cứ không tin đi con, rồi có lúc tụi tao chơi cho mày thèm =; -- Một thằng trong nhóm mình khẳng định như đúng rồi.


- Ôi zào, chú không tin thì chiều nay chú đi với anh, anh sẽ chỉ cho chú thế nào là game của các loại game -- Lại thêm một thằng ra vẻ như nó đã chơi cái tựa game này từ rất lâu rồi vậy.

- Ok, để chiều này bố đi với tụi mày xem có ra cái thể thống gì không. -- Mình cũng hùng hổ đáp trả sau khi bị lũ bạn nó khích.

Tùng tùng tùng... Tiếng trống 5 giờ chiều báo kết thúc một ngày học, mình và lũ bạn cùng kéo nhau ra tiệm Net gần trường, vừa vào tới trong thì một thằng trong số đám tụi mình la lớn.

- Đó đó, nhìn kìa, mày thấy chưa con, thằng đang ngồi gác chân lên bàn nó đang "chat" với bạn nó trong game đó -- Thằng này vừa nói mặt vừa kên lên như là nó vừa lập công lớn vậy.

- Để tao lại xem coi có phải không, chứ tao chưa tin đâu các con -- Mình vừa nói vừa tiến lại sát bên thằng vừa gác chân lên bàn vừa gõ phím như hack.

Mình hỏi nó:

- Ê ệ, mày đang chơi cái gì mà cứ gõ trong game làm gì thế -- Thằng đó liền quay sang với vẻ mặt hết sức nghiêm trọng và phán "Hiệp Khách Giang Hồ".

Sau cú trả lời không mấy thiện cảm ấy, nhưng vì chưa tin được những gì đám bạn ngoài kia nói nên mình quyết định hỏi nó một câu chót rồi phánh lẹ.

- Thế cái game này vừa chơi vừa nói chuyện và gặp nhau được luôn à? - Nó quay sang đáp lẹ "Uh" rồi liền quay mặt vào màn hình và liên tục nhấn mấy phím ở phía trên, mà sau này mình đoán là nó đang bơm máu một cách khí thế :)).

Sau vẻ mặt nghiêm trọng và câu trả lời ngắn gọn nhưng không kém phần "xác định" đấy của nó thì mình đã tin và đi ngược ra phía đám bạn đang thi nhau ngước mặt lên trời mà cười "khựa, khựa" như vừa bị ăn trúng bả.

- Đệch, nó nói thật mày ạ, game này coi bộ hay đấy, để tao về lấy USB ra copy về nhà chơi thử xem sao -- Mình vừa nói vừa gần đầu như vừa xác nhận với tụi nó là tụi mày nói khá chuẩn đấy.

- Anh đã nói chú rồi, những gì tụi anh nói chỉ có đúng chứ lị, thế quái nào mà sai cho được -- Thằng bạn mình ra vẻ tự hào với những gì nó đã nói với mình lắm.

- Được, anh là anh kết chú rồi đấy, về lấy "hàng" ra copy lẹ lên, tụi chơi lên cấp hết rồi, giờ chờ mày chơi nữa là đông vui, há há -- Thằng bạn chí cốt của mình tỏ vẻ kinh nghiệm.

- Dẹp tụi mày, phánh ra để bố về lấy đồ nghề ra copy xem ra sao nào, trông game này cũng được phết đấy -- Mình vừa cười vừa nói.

Chẳng đợi đám bạn nói thêm câu nào, mình đi thẳng ra ngoài sân lấy con xe đạp và thế là 1 2 3 đạp thằng về nhà trong tâm trạng sảng khoái vì sắp được cùng tụi bạn sánh bước cùng nhau, chắc có lẽ là vui đây. Chiều hôm đó, buổi chiều của ngày thứ bảy cuối tuần đánh dấu sự gia nhập giang hồ của một thằng vô danh tiêu tốt là mình :). Có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ quên được cái buổi chiều hôm đó....

Còn nữa... viết sau, giờ mỏi tay quá :))
 

rongonline

Gia nhập giang hồ
Vừa về đến nhà là mình bóp phanh "kéttttttttttt" khiến bánh sau của chiếc xe đạp lết đi một đoạn dài, bỏ lại sau đó là một vệt đen xì lì, quay đầu lại mình tặc lưỡi súy xoa và nghĩ trong đầu là chả khác gì các tay đua xe thượng hạng khi "drift" chiếc xe của họ. Với tâm trạng hết sức sảng khoái mình chạy vội đi làm những việc cần làm để chút nữa đi chiến cái game "thần thánh" kia cho thoải mái.

- Ba ơi! cho con mượn cái USB chút nha -- Mình tiến lại sát chỗ ba mình đang làm việc.
- Mày mượn làm gì thế? lần trước đã làm mất của tao một cái rồi, bây giờ tính cho cái còn lại ra đi luôn à? -- Ba mình đáp trả lại với vẻ mặt hết sức là nghi ngờ thằng con này :D
- Có đâu ba, lần trước bị xui nên cái USB rớt xuống vũng nước thôi, lần này con mượn đi copy về nhanh lắm -- Mình nhanh nhảu đáp lại với hy vọng là sẽ lấy được đồ nghề mà đối với mình lúc ấy là hết sức quý báu.
- Đấy, lấy đi đi, mà nhớ mang về nhanh đó, làm mất là từ sau khỏi máy tính gì hết -- Ba mình vừa làm vừa trả lời.
- Dạ!!! -- Mình vừa nói vừa vội vàng mở tủ lấy cái cần câu chó, ý nhầm, cái đồ nghề câu game.

Sau cuộc xin xỏ thành công với ba mình, mình đi ra sân sau dắt con chiến mã yêu quý của mình chạy ra tiệm Net, vừa đi vừa huýt sáo như thằng khùng. Chạy ngang qua góc đường, mình ngó ngang thấy một đám con trai choai choai đang đứng cưa cẩm với vài em gái nào ấy, một thằng trong đám trẻ trâu ấy nghe thấy mình huýt sáo liền hát theo dai điệu bài hát của mình. Thấy thế mình liền quay lại cười hố hố và chửi.

- Bố thằng khùng, mày rảnh lắm à hay là đang lấy le với em kia -- Mình vừa cười vừa chửi nó trong tâm trạng khoái chí.
- Ơ đệch, bố hát theo dai điệu của mày mà dám chửi bố à, anh em rượt chơi nó -- Thằng "thằng hổ báo mẫu dáo ấy" đáp trả lại mình sau khi bị mình chọc quê trước mặt các em gái mà nó đang tán tỉnh.

Hú hồn quá, bị một đám tụi nó rượt mình đạp xe tăng tốc, mình vừa chạy vừa thở như thằng sắp chết. Quay lại đằng sau thấy đám tụi nó vẫn đang rượt và chưa có dấu hiệu nào cho thấy tụi nó sẽ dừng lại mà buông tha cho mình. Nhận thấy tình hình nguy cấp quá, mình vội lách vào một con hẻm nhỏ gần đó, nhảy xuống cầm con xe dắt thằng vào cổng sau của một nhà gần đó, bí quá rồi làm liều. Ngay sau đó vài chục giây, mình thấy cả đám tụi nó rượt theo như sư tử săn con mồi. Hãi quá, nhưng vẫn phải núp trong nhà đó khoảng mười phút sau mới dám chui đầu ra.

- Uầy, tụi này coi vậy mà bố láo vãi, dám rượt cả mình, mà mình có là quái gì đâu mà tụi nó không dám rượt nhỉ? -- Mình vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu trong bọ dạng ngao ngán.

Thôi đạp xe tàn tàn ra tiệm Net vậy, không là đến trễ thì mấy thằng bạn zời đánh của mình nó hét lên thì bỏ mẹ.

- Kétttttttttttttttt -- Mình bóp phanh thật mạnh và lết banh xe trước cửa tiệm Net, y hệt lúc nãy mình làm ở nhà.
- A mày ngon à con, dám biễu diễn siêu xe trước mặt bố à, thằng này láo -- Thằng bạn mình tỏ vẻ hổ báo.
- Haha, xe thì cùi bỏ mẹ, mà dám biễu diễn à con, thế mày mang hàng ra để copy game chưa? -- Một thằng khi thấy mình thì nó vừa cười vừa nói, trông cái mặt hãm tài vô cùng.
- Tất nhiên là rồi, bố đã làm thì chỉ có êm đẹp chứ thế quái nào mà không được cơ chứ -- Mình vênh mặt lên nói với tụi bạn.
- Thế thì tốt, mà sao trông mày thảm thương thế con, mồ hôi nhễ nhãi như vừa lọt cống thế? -- Một thằng khác tỏ vẻ quan sát và hiểu biết lên tiếng-

Mình bèn ngán ngẩm ngồi tường thuật hết lại vụ việc vừa xảy ra cho tụi bạn khùng điên nghe. Nghe xong tụi nó phá ra cười sặc sua như chưa bao giờ được cười.

- Hahaha, mày ngu à con, đi đụng vào tụi trẻ ranh cua gái là nó liều mạng với mày là đúng rồi -- Thằng bạn mình vừa ôm bụng vừa phát ngôn.
- Á, tội chọc ổ kiến lửa, hahaha, cho mày chừa nhé -- Thằng khác ra vẻ kinh nghiệm lắm.
- Dẹp tụi mày đi, bữa nào rảnh đi với tao điều tra tụi nó rồi đập bỏ mie tụi trẻ ranh đó cho tao -- Mình vừa cười vừa uất.
- Ok con dê, mà vào làm lẹ đi mày, rồi về nhà chiến với tụi tao -- Thằng kia hối mình với vẻ gấp gáp như bận rộn lắm vậy.
- Thế tụi mày dẹp ra cho bố làm việc, đứng cản trở thế quái nào tao làm ăn được -- Mình hất tay tụi nó sang một bên.

Mình bước vào tiệm và chọn một máy còn trống ngồi xuống. Mắt đưa lướt hết cái màn hình desktop nhưng chả biết cái icon của game nó ra sao, hỏi thăm một hồi thì ra máy này đếch có game các bác ạ :)). Vội vàng dụ khỉ thằng nhóc bên cạnh đang chiến cái game "nhảy nhót như khỉ" đổi máy với mình.

Viết tiếp sau nhé :D
 

kiniemthoidihoc

Binh Nhất
7 năm ...
Hè năm 2006,
Một ngày hè nóng lực như mọi ngày, vẫn con đường đấy, vẫn chiếc xe đạp đấy. Giữa trưa nắng chang chang oi bức, một thằng nhóc nhoài người đạp xe từ nhà ra quán game như mọi khi. Tới quán, những thằng chiến hữu chơi game cùng từ thời Mu, võ lâm vẫn đang ngồi chơi như thường lệ. Mở máy, mở võ lâm truyền kỳ lên, đang tính đăng nhập thì ngó sang bên cạnh thấy thằng bạn nối khố cạnh nhà đang chơi 1 cái game rất lạ. Xoay xoay màn hình nhìn tới chóng cả mặt. Chạy lạch bạch lạch bạch đánh con hồ ly rồi lăn ra chết. Ngó thấy hay hay, nhân vật dễ thương vậy là kêu mày cho tao chơi với. Rồi cop game sang máy, vào tạo một tài khoản asiasoft rồi log game. Bước đầu tạo nhân vật thì thấy có 4 class, săm soi một hồi rồi nó quyết định chọn đao. Vì sao ư ?? đơn giản là vì thằng bạn nó kêu mày chơi đao đi có gì tao cho mày đồ :))
Rồi bắt đầu từ ngày đấy, 2 thằng lóc cóc đi train với nhau, từng bị chết, từng bị hắt hủi không pt vì dame của đao quá nhỏ, nhiều lúc nản muốn chuyển qua một class dame to hơn để dễ kiếm party. Nhưng cuối cùng sau hơn 1 tháng ròng, 2 thằng cũng đứng trước ngưỡng cửa chính tà. Giây phút quyết định về nhân vật của mình, về hướng đi sau này của 2 chàng đao khách. Và rồi, bạn nó chọn chính phái, còn nó chọn tà phái, 2 đao khách ngày nào cùng bước chung một con đường giờ đã thành 2 phe đối địch. Nhưng, tất nhiên là đối địch trong game thôi, dù không còn pt nhau được nữa ( hồi đó chính tà ko pt đc ) nhưng vẫn rủ nhau cùng đi chơi, cùng thử sức với những còn quái mới. Hàng ngày 2 đứa thường khoe với nhau về khả năng nhớ đường của mình. Thằng thì khoe tao lên được tầng 2 vạn thọ các rồi nhé, thằng thì tao đã lên được tầng 3 vô thiên các rồi cơ ( các tà ko bik đúng tên không ). Cứ thế chơi với nhau, rồi cũng đến ngày thằng bạn nó đi nhập học. 1 tuần nó mới về được 1 lần, nên những ngày cuối tuần không phải đi học là bơm thật căng lốp xe, rồi ra quán game chơi hiệp khách chờ nó về. Rồi thì dần dần 2 đứa cũng up lvl lên cao, nhận đuwocj lời mời của các bang hội chính tà. banj nó thì đã vào Hào Kiệt Hội, còn nó, gặp được một bang chủ khá là vui tính + tốt bụng, nên đã gia nhập vào bang AnhEmQuýTộc của bang chủ Depzaitube và sự quản lý của anh rapperdq. Cứ thế mấy anh em trong bang chơi với nhau, giúp đỡ nhau cùng up lv, cùng dạo chơi các map trong hiệp khách. Duy chỉ có 1 lần, bang chủ vắng nhà, có một bang chính phái gửi thư mời war bang. Trc khi đi anh ấy có dặn là không dc phép war khi chưa đc sự cho phép của anh ấy. Cuối cùng, dưới sự chỉ huy của nó ( lúc này đã leo lên phó bang ) cả bang kéo nhau đi war nhưng giấu bang chủ =)) . Rồi cái j đến cũng phải đến, khi đang war thfi bang chủ về, mọi người thì đang hò hét pk kênh bang, khi bang chủ hỏi thì ai cũng chối. Cuối cùng anh ấy đã ra tận nơi để xem và bắt gặp cả bang đang hăng máu =)) Bang chủ đã đưa ra quyết định ngừng war, nhưng bị mem đối phương giết chết ... và anh ấy đã xách vũ khí lao lên đầu tiên để paso chù =)) cuối cùng 2 bang lao vào nhau mà ko cần giấu diếm nữa :))

Đó là những kỉ niệm thời bắt đầu chơi với thằng bạn và một bang mà mình đã gắn bó cho tới tận bây giờ.
Nhưng ... thứ quý giá nhất mà mình đã tìm được trong cái game này sau 7 năm, là một người con gái. Một người mà sẽ luôn luôn gọi mình là ox, luôn giúp đỡ, chia sẻ hay chơi game cùng mình. Từ ngày đó đến giờ cũng đã gắn bó với nhau được 7 năm, chơi với nhau từ HKAS cho tới HKSEA, rồi HKDZO hay những game khác nữa. Và phải cảm ơn HKGH đã mang đến cho mình người con gái này, vì mình biết, sau khi gặp đc cô ấy, trong all game, mình sẽ không bao giờ có 1 bx thứ 2 :)

DaoKhach2055
 

côtes aigre perle

Gia nhập giang hồ
Mình cũng tham gia dự thi, xin phép đăng một bài nhé :


Tôi nhớ !


7 năm là một chặng đường dài, dù không gắn bó xuyên suốt nhưng hiệp khách vẫn theo tôi trong từng chặng đường cuộc sống.
Sau khi Asiasoft tuyên bố đóng cửa, tôi cũng chưa từng chơi lại, do nhiều nguyên nhân, nhưng khoảng thời gian xa cách ấy chỉ làm tăng thêm cho tôi nỗi nhớ. Đến khi hiệp khách chính thức quay trở lại, tôi vẫn không có cảm giác chân thực, giống như vừa tìm lại được bóng hình quá khứ .

Một bắt đầu mới, nhưng những người từng say mê ngày ấy và ngay cả bản thân tôi, không hề có cảm giác lạc lỏng và xa lạ. Từng ngày từng ngày qua đi, tôi lại có thêm nhiều bạn mới. Có đôi lúc vẫn cố đi tìm những bóng dáng thân quen ngày trước, nhưng không tìm đâu ra nữa, tự hỏi những xao động trong lòng bao giờ mới có thể ngủ yên ...

Ở đây, tôi cũng có một gia đình, những người anh, người chị mà tôi yêu mến và kính trọng. Game là ảo, nhưng tình cảm ấm áp mà nó mang đến rất chân thực. Mỗi ngày, tôi luôn trông ngóng, cái khoảnh khắc có thể được làm một hiệp khách, được gặp lại mọi người. Dần dần, sự ngóng trông đó trở thành một nỗi mong đợi tha thiết. Tôi trân trọng những gì hiện tại có được, không mong mỏi sẽ có thêm hay đạt được những gì. Mong muốn duy nhất của tôi chỉ là giữ chặt hiện tại.

Nhưng tôi cũng biết, ai cũng có một trách nhiệm, một gánh vác, tựa như dòng chảy bình thường của cuộc sống. Ngay cả trong game, điều đó cũng diễn ra, âm thầm lặng lẽ nhưng tôi biết là tất yếu. Trong suy nghĩ của riêng tôi, một khi đã thoát li khỏi thế giới ảo này, họ sẽ không quay lại nữa. Tôi hiểu đó là sự trưởng thành của một con người.

Tôi có cố chấp, có bi thương, sâu sắc hoài niệm và hy vọng. Cho đến sau này, tôi hiểu đó là lẽ đương nhiên, đến lúc nên buông tay thì hãy buông tay để tất cả đều được viên mãn. Thế giới của họ sau này, có thể không có tôi, nhưng những người thân thiết ấy mãi mãi luôn ở trong trái tim tôi. Tình cảm này có lẽ chưa đủ chín chắn, nhưng tôi chỉ luôn sống thật với xúc cảm của mình.

Con đường hiệp khách là con đường mà bản thân mỗi người đều phải tự mình đi qua, có ý vị của riêng mình. Với tôi, nó là con đường mang những trái tim ấm áp đến với nhau, đưa mọi người xích lại, từng chút, từng chút một. Hiệp khách đã giúp tôi trưởng thành. Trong chặng đường sau này, chưa biết được tương lai, nhưng tôi hy vọng chúng ta sẽ không vì những toan tính thiệt hơn mà đẩy nhau ra xa. Bởi nên biết rằng, có được quen biết là đã không dễ dàng, trở nên thân thiết lại càng khó. Vì sao lại cố chấp mà để mất đi ? Một ngày nào đó nhìn lại, hãy để bản thân thấy được trong mắt nhau, những hồi ức vui vẻ, vĩnh viễn ở đó, tâm niệm về một thời đã qua ...
 

BTisgold

Tester Kỳ Cựu
Mình cũng tham gia dự thi, xin phép đăng một bài nhé :


Tôi nhớ !


7 năm là một chặng đường dài, dù không gắn bó xuyên suốt nhưng hiệp khách vẫn theo tôi trong từng chặng đường cuộc sống.
Sau khi Asiasoft tuyên bố đóng cửa, tôi cũng chưa từng chơi lại, do nhiều nguyên nhân, nhưng khoảng thời gian xa cách ấy chỉ làm tăng thêm cho tôi nỗi nhớ. Đến khi hiệp khách chính thức quay trở lại, tôi vẫn không có cảm giác chân thực, giống như vừa tìm lại được bóng hình quá khứ .

Một bắt đầu mới, nhưng những người từng say mê ngày ấy và ngay cả bản thân tôi, không hề có cảm giác lạc lỏng và xa lạ. Từng ngày từng ngày qua đi, tôi lại có thêm nhiều bạn mới. Có đôi lúc vẫn cố đi tìm những bóng dáng thân quen ngày trước, nhưng không tìm đâu ra nữa, tự hỏi những xao động trong lòng bao giờ mới có thể ngủ yên ...

Ở đây, tôi cũng có một gia đình, những người anh, người chị mà tôi yêu mến và kính trọng. Game là ảo, nhưng tình cảm ấm áp mà nó mang đến rất chân thực. Mỗi ngày, tôi luôn trông ngóng, cái khoảnh khắc có thể được làm một hiệp khách, được gặp lại mọi người. Dần dần, sự ngóng trông đó trở thành một nỗi mong đợi tha thiết. Tôi trân trọng những gì hiện tại có được, không mong mỏi sẽ có thêm hay đạt được những gì. Mong muốn duy nhất của tôi chỉ là giữ chặt hiện tại.

Nhưng tôi cũng biết, ai cũng có một trách nhiệm, một gánh vác, tựa như dòng chảy bình thường của cuộc sống. Ngay cả trong game, điều đó cũng diễn ra, âm thầm lặng lẽ nhưng tôi biết là tất yếu. Trong suy nghĩ của riêng tôi, một khi đã thoát li khỏi thế giới ảo này, họ sẽ không quay lại nữa. Tôi hiểu đó là sự trưởng thành của một con người.

Tôi có cố chấp, có bi thương, sâu sắc hoài niệm và hy vọng. Cho đến sau này, tôi hiểu đó là lẽ đương nhiên, đến lúc nên buông tay thì hãy buông tay để tất cả đều được viên mãn. Thế giới của họ sau này, có thể không có tôi, nhưng những người thân thiết ấy mãi mãi luôn ở trong trái tim tôi. Tình cảm này có lẽ chưa đủ chín chắn, nhưng tôi chỉ luôn sống thật với xúc cảm của mình.

Con đường hiệp khách là con đường mà bản thân mỗi người đều phải tự mình đi qua, có ý vị của riêng mình. Với tôi, nó là con đường mang những trái tim ấm áp đến với nhau, đưa mọi người xích lại, từng chút, từng chút một. Hiệp khách đã giúp tôi trưởng thành. Trong chặng đường sau này, chưa biết được tương lai, nhưng tôi hy vọng chúng ta sẽ không vì những toan tính thiệt hơn mà đẩy nhau ra xa. Bởi nên biết rằng, có được quen biết là đã không dễ dàng, trở nên thân thiết lại càng khó. Vì sao lại cố chấp mà để mất đi ? Một ngày nào đó nhìn lại, hãy để bản thân thấy được trong mắt nhau, những hồi ức vui vẻ, vĩnh viễn ở đó, tâm niệm về một thời đã qua ...
Những kỉ niệm không chỉ của game mà còn sống ra thành đời thực, cảm xúc có vẻ sâu quá.
 

kzen

Gia nhập giang hồ
Chào các anh chị :”>
Em xưng anh chị là do em còn nhỏ lắm, chắc cũng k lớn hơn ai, nhưng em nghĩ e với các anh chị có chung một đam mê đó là hiệp khách giang hồ :x

Em chơi Hiệp Khách Giang Hồ (HKGH) từ lâu lắm rồi, em sinh năm 1996, nên lúc em chơi HKGH lần đầu tiên là lúc em học lớp 5 K, chơi kiểu con nít cách anh ạ =)). E chơi đến nối train lên cao nhất là đc lv 20 K, công cái vũ khí lên + 4 cái mất khóc um sùm =)). Cái lúc vẫn ra quán nét của ông chú như bình thường để “nghịch” HKGH tiếp nhưng K chú em bảo HKGH đóng của không chơi đc nữa.

Sau này em lớn hơn đc tí, thì nhà bắt đầu có máy, nhưng ít chơi ở nhà, toàn tối onl tí rồi ngũ, chú yếu em nhong nhong ngoài net K.Cái hơn một năm trước, em đang chơi nét thì có người nhắc đến HKGH sắp mở của lại(Dzogame ấy T.T), thì em khoái lắm, lại dò hỏi rồi vô chơi thử. Em bắt đầu lại bằng con cung chính, vẫn train như bình thường, nhưng lớn hơn đc tí nên chơi dể dàng hơn, e vô chính phái, cắm train, mà lạ lắm anh chị ạ, em mở đc một skill mới là mừng vui sao ấy, chắc em còn con nít quá K. Em đang train mà lụm đc vk bán kiếm tiền đc thì nhãy cững lên, vui lắm. Chơi trong nét thì mấy anh em cùng chơi, train chung ở net chung, đói thì cắm máy đó, đi ăn rồi chỉ em thêm mấy cái kinh nghiệm trong game, nhớ lại vui phết.

Đó là lần đầu tiền em chơi HKGH một cách chính đáng, train chính hiệu =)), ngồi canh chừng chém gió với cã pt vui lắm, chĩ có ở HKGH mới đc cảm giác này, nhìn ống exp nhíc từng tí, chém gió cũng pt, tiếc đức ruột khi đồ ngon đc chia cho người khác, vui mừng khi đc cho đồ theo char cũa mình.
HKGH cho em niềm vui nhưng cũng bao giọt nước mắt, anh chị thì em hk biết chứ, em mà ốp đồ với cường hóa, tim em đập phình phịch, tay che màng hình, miềng khấn vãi K, nhớ lại vui quá. Cường hóa đồ mà mất thì mắt em cũng rưng rưng, kéo tay từ từ ra mà thấy thành công thì la làng lên, nhìn tụi xung quanh với vẽ vui sướng mà chĩ mình em hĩu K

Chắc em con nít quá, cái lần thăng chức 2 hay 3 ấy, lv 60 thăng chức xong em có đc skil kinh công, mà em gọi là chiu bay mà 4 năm trước em nhìn mấy ông cấp cao với vẽ thèm thuồng, ước mơ K. Lên 60 xong tung tăng chạy về nhà cũng theo dáng đưa 2 tay ra sao chuối người về trước vui lắm K

E cùng từng lo sợ, mệt mõi với những lần bán đồ, trao đổi 1 thằng học sinh như em thì tiền đâu mà nạp K, lên 6x hay 8x thì căng mắt năn nĩ rao mua, nhưng món bình dị, ốp ngọc bt bằng chính số tiền em kiếm đc K
Bước qua ngưỡng của 8x, lần đầu tiền em đc hĩu cảm giác trian ở BHBC và train đêm, căng mắt để thức T.T. Ba má nhà em khó 10h là đi ngũ, máy em thì để ở ngoài, nên train đêm cực lắm anh chị ạ. Em có thằng chủ pt cắm đêm, nó coi từ 7h tối đến 7h sáng, với nhiêm vụ duy trì pt, tuyển thêm member, với gọi cho em khi em chết or dis @@!. Thức thế mệt mõi lắm, nhưng vui =)), đôi khi tức lắm, 10h em coi xong xuôi hết mua đầy đủ tên với máu sẵn sàng, tạm biết pt là leo lên chăng và ngũ, nhưng toàn nghĩ về game, về skill mới về đồ mới K. Vừa thiu thiu ngũ tới 10h45, thì lại cái đt gọi, key đêm bảo em chết, em lại căng mắt ra lò mò dậy vô lại, bực lắm ==”. Em để báo thức cứ 1h đến 4h là lại reo, vừa nghe tiếng là bật dậy lẹ lắm =)), mua máu rồi lại tên, train tiếp, rồi leo lên ngũ. Em cắm đêm thì lại tắt màng hình, mỗi lần tới ca thì tay em run run khi bấm vào nút mở màng hình, mở lên mà thấy pt còn đông đũ, trian đông vui, là em mừng lắm K,

Hông biết có anh chị nào ở đây, chơi game mà tối cứ mớ ngũ như em hok =)))
HKGH là game mà e thấy hay nhất từ trước đến h, truyện cũng rất hay mà em còn đọc đến bây h. Đúng một năm trước khi em đang train chơi ngon lành, thì nhà em lại chuyển, nên đành tạm ngưng ở cấp 93, buồn lắm anh chị T.T
Nên h em muốn sống với hkgh một lần nữa, trở lại cảm giác ấy một lần nữa
Cám ơn anh chị đã đọc đến đây, đọc hết nhưng kỹ niệm của em, em viết văn thì dở, nhưng chỉ muốn anh chị hĩu em yêu mến HKGH thế nào,


Thanks anh chị :x
 
Bên trên